Điều này khiến cho y cảm thấy đau lòng. Con Thất Tảo Hồng này là của một thương nhân Tây Vực nghe nói con đường tơ lụa được khai thông một lần nữa nên đã đem tới dâng tặng cho Hoàng đế Tống triều mong đạt được nhiều thương quyền.
Con ngựa này nghe nói là con lai giữa Hãn Huyết mã và Đại Thực Lương mã. So với ngựa lần trước y bắt của dân tộc Thổ Phiên còn tốt hơn nhiều. Lúc ấy bởi vì con ngựa quá tốt, bị binh lính Tây Hạ nhìn trúng nên chúng đã giết thương nhân này đoạt ngựa đoạt của rồi dâng con ngựa lên cho Nguyên Hạo. Nguyên Hạo từ ngày có con ngựa này thì yêu thích đến không buông tay.
Nhưng đại quân Tống triều không vì y thay ngựa mà tha cho y. Thời tiết bây giờ quang đãng, bất kể y trốn hướng nào, tầm mắt của họ vẫn có thể nhìn thấy, có thể chỉ rõ vị trí của y.
Mắt thấy đại quân Tống triều càng đuổi càng gần!
Bên ngoài núi Hạ Lan đầy trời cát vàng, gió lạnh có thể so sánh với bình nguyên Ngân Xuyên. Núi Hạ Lan cao lớn chặn gió Tây Bắc ở bên ngoài, hiện giờ nơi đây là không khí mùa thu, cảnh tượng vô cùng yên bình. Vô số gia súc đang yên lặng gặm cỏ, còn có rất nhiều những trái cây nhỏ bé đang mọc ra ở đầu cành như những viên hồng ngọc quý giá.
Thế nhưng cảnh tượng nơi này khác hẳn với bên trong Hưng Khánh phủ giống như một địa ngục. Khắp nơi người người chạy trối chết, tiếng la hét than khóc không ngừng vang lên.
Khi Thân Nghĩa Bân biết được Thạch Kiên tự mình đuổi bắt Nguyên Hạo thì liền cười khổ. Tuy anh ta có thể hiểu được một chút tâm tình của Thạch Kiên nhưng binh lính thì không rõ từ khi nào Thạch Kiên đã trở thành văn võ song toàn như vậy. Đương nhiên bọn họ rất hoan nghênh nhưng Thân Nghĩa Bân lại không tán thành với cách làm của hắn. Trên chiến trường đao kiếm vô tình, nếu chẳng may có điều gì bất trắc thì thật không tốt.
Nhưng Thạch Kiên đã ra khỏi thành, theo kế hoạch anh ta sẽ phải bắt tất cả binh lính và đem toàn bộ châu báu, thi họa quý giá trong Hoàng cung ra ngoài sau đó áp giải người và đồ tới phủ đại thần nào đó rồi châm lửa đốt cháy Hoàng cung.
Việc này cũng tốn khá nhiều thời gian. Trên thực tế so với cha của mình thì Nguyên Hạo còn tham lam hơn rất nhiều, hai năm nay y thu thập được không biết bao nhiêu của cải. Thân Nghĩa Bân nhìn danh sách một chút, phần lớn chỗ của cải này bọn họ đều không thể mang theo, nếu không đem tới Tống triều bán đấu giá ít nhất cũng được năm triệu lượng, thậm chí có thể được cả ngàn vạn lượng.
Đương nhiên anh ta cùng với Thạch Kiên một người trong nhà không thiếu tiền, thiếu của lạ, một người không tham tiền tài nhưng số tiền bạc đó đúng là cũng có chút ảnh hưởng.
Ngoại trừ số của cải đó anh ta còn muốn gặp hai người. Một là Ngô Nhiên, quân sư tâm phúc của Thạch Kiên. Anh ta cũng biết về sự tồn tại của tổ chức Thiêu thân cùng với những công việc trọng đại mà bọn họ làm. Lần này chẳng những Ngô Nhiên lập được công trạng vô cùng lớn mà hơn nữa vì để hoàn thành nhiệm vụ mà không ngờ lại chấp nhận vào cung làm thái giám. Đây đúng là một sự hy sinh quá lớn.
Còn có Công chúa Hưng Bình là người phải được bảo vệ cẩn thận nhất. Đó là Công chúa Liêu quốc, là em gái của Hoàng đế Liêu quốc hiện tại. Người này nếu lợi dụng được thì cũng có tác dụng rất lớn. Chỉ có điều khi anh ta nhìn thấy Công chúa Hưng Bình thì hơi sửng sốt. Anh ta cũng đã nghe Ngô Nhiên nói Nguyên Hạo không có ý định châm ngòi khiêu khích, thật không ngờ đã kết hôn hơn hai năm nhưng Công chúa Hưng Bình này vẫn còn là một xử nữ.
Lúc ấy anh ta còn nghe Thạch Kiên nói qua về một bản ghi chép những kỷ lục của thế giới. Bản kỷ lục này anh ta cũng hiểu được một chút, đúng là có cô Công chúa này trong đó. Tuy nhiên lúc ấy trong ấn tượng của anh ta cô Công chúa này chắc hẳn phải rất xấu xí, không vừa mắt Nguyên Hạo, nếu không làm sao có chuyện đã cưới hai năm nhưng y vẫn chưa động vào người nàng. Nhưng khi anh ta gặp tiểu Công chúa này thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì trông nàng vô cùng điềm đạm nho nhã. Bởi vì xuất thân Hoàng tộc nên cử chỉ cũng tự nhiên cao quý.
Tuy rằng không bằng được Dung quận chúa cùng với mĩ tỳ Thạch đại nhân thu nhận sau này nhưng chắc chắn không kém hơn hai tiểu thiếp của ngài ấy chút nào. Nếu một nhà giàu có ở Giang Nam có một cô con gái như vậy thì có thể khiến cho các bà mối tranh nhau tới hỏi. Tuy nhiên anh ta đảo mắt thì liền hiểu được đúng như lời Thạch đại nhân từng nói qua, mỗi dân tộc có một quan điểm về cái đẹp khác nhau.
Giống như phong thái của Thạch đại nhân, gần như khuynh đảo tất cả các tiểu thư và phu nhân trong cả nước nhưng tiểu Lolita lại nói bộ dạng của hắn chỉ tạm được mà thôi.
Quan điểm về thẩm mĩ của các tộc người quả thật không giống nhau.
Thân Nghĩa Bân rất khách khí mời nàng ngồi trong một gian phòng riêng, còn dặn dò binh lính đối xử với nàng thật tử tế.
Công chúa Hưng Bình cũng không nói lời cảm tạ. Nàng biết tuy rằng Tống Liêu những năm gần đây có kí kết hiệp ước liên minh nhưng đó là ngoài mặt, bên trong vẫn bất hòa. Chỉ có điều thực lực hai nước ngang nhau nên có phần kiêng kị lẫn nhau, không dám manh động. Những người này không phải vì nàng là Công chúa Liêu quốc nên hảo tâm, thực sự đối xử tốt với nàng mà chỉ coi nàng như một quân cờ hữu dụng nên bảo vệ như thế mà thôi.
Nhưng nàng là con cá, ngươi ta là dao thớt, còn có thể làm gì nữa?
Hơn nữa rơi vào tay quân lính Tống triều với trong tay Nguyên Hạo có gì khác biệt đâu. Hiện tại lòng nàng đã chết từ lâu rồi.
Tuy rằng diện mạo của nàng thanh tú, cử chỉ lễ độ nhưng Thân Nghĩa Bân vẫn cảm thấy như có một luồng tử khí phả vào mặt.
Anh ta lắc lắc đầu. Rời khỏi đó anh ta cũng không bận tâm đến nàng nữa. Sắp xếp cho nàng xong còn rất nhiều việc phải làm. Đầu tiên Thân Nghĩa Bân hạ lệnh cho binh lính đóng toàn bộ sáu cổng thành lại.
Hiện giờ cả thành đều biết quân Tống tấn công vào Hưng Khánh phủ, lại thấy Hoàng cung bị đốt thì tâm trí bọn họ đã sớm không còn sức phản kháng. Bọn họ và Nguyên Hạo đều không biết quân Tống làm thế nào mà tiến vào được Hưng Khánh phủ, lại càng không biết chỉ có một mình nhánh quân Tống này. Tuy rằng Hưng Khánh phủ thất thủ nhưng vẫn còn đại quân đang canh giữ hơn mười vạn quân Tống ở Linh Châu, từ Thiên Đô Sơn đến Hắc Sơn đều bố trí thiên la địa võng chờ Thạch Kiên mắc câu.
Trong suy nghĩ của bọn họ, nhất định đại quân Tống triều đã đánh bại được đại quân Tây Hạ rồi mới đánh tới Hưng Khánh phủ này. Nói như vậy là Tây Hạ sắp mất nước? Suy nghĩ này khiến cho bọn họ lại càng cảm thấy bất an.
Loại bất an này giống như phản ứng dây chuyền làm cho bọn họ đánh mất niềm tin vào thắng lợi, nói cách khác là không có lòng dạ nào để phản kháng nữa. Hơn nữa lại vừa có thêm bốn nhóm quân Tống nữa đến Cáp Lạp Ô Câu. Binh Tống ở lại cũng không biết Thạch Kiên đang ở đâu, sau khi nghe nói Thạch Kiên đem theo sáu ngàn quân ra khỏi thành thì tất cả đều cảm thấy lo lắng.
Bọn họ không biết Thạch Kiên đi tới đâu mà chỉ biêt hắn đã qua núi Hạ Lan vì thế cẩn thận đến núi Hạ Lan, trước tiên nhìn lại tình hình Hoàng cung Hưng Khánh phủ đang bốc cháy, tất cả đều cảm thấy choáng váng, như vậy là vương thành Tây Hạ đã không còn nữa.
Tất cả dân chúng đều đang gào khóc. Đây là bao nhiêu công sức, đều đã tan thành khói bụi hết rồi.
Binh lính mặc áo giáp của binh Tây Hạ nhưng có ngôi sao năm cánh là quân Tống. Hai ngàn quân Tống đem nhốt người Tây Hạ vào bên trong thành.
Đầu tiên Thân Nghĩa Bân làm theo sắp xếp của Thạch Kiên bảo binh lính đọc tam đại kỷ luật bát hạng chú ý trên đường chính. Kỳ thật người Tây Hạ ở Hưng Khánh phủ cũng biết tới luật lệ này của Thạch Kiên, bọn họ còn đang thảo luận vì sao Thạch Kiên vừa nói là không đánh chửi tù binh nhưng lại đem bán làm nô lệ. Cũng có người phản bác lại nói Thạch Kiên chỉ nói là không đánh chửi tù binh nhưng không nói là không bán làm nô lệ. Hiện tại bọn họ nghe nói tù binh ở Tống triều có cuộc sống khá tốt, nghe nói tài chủ còn cưới vợ cho nô lệ. Điều này so với vận mệnh của những nô lệ khi các bộ tộc giao chiến thì tốt hơn rất nhiều.
Đồng thời việc Thạch Kiên đối xử tử tế với người Phiên ở Thiểm Tây, với người Khương bọn họ cũng biết. Bọn họ còn so sánh Thạch Kiên và Hạ Tủng là kẻ làm trái ngược lại hoàn toàn. Nghe nói là đại quân của Thạch Kiên họ mới an tâm. Tuy nghiên ngẫm lại thì ngoại trừ đại quân của Thạch Kiên thì làm gì còn người nào có bản lĩnh đánh bại Nguyên Hạo tiến vào Hưng Khánh phủ?
Sau đó lại tước vũ khí của binh lính trong Hưng Khánh phủ, chiêu hàng không giết, khiến cho binh lính tự động ra hàng. Kỳ thật không nói đầu hàng không giết thì những binh lính này đại đa số cũng chuẩn bị ra hàng. Đội quân tinh nhuệ nhất là Thiết Diêu Tử, hộ vệ Hoàng cung, cảnh vệ quân đều đã bị đánh bại huống hồ bọn chúng chỉ là những binh quèn.
Có một số binh lính thông minh một chút thì liền cởi bỏ áo giáp hóa trang thành bình dân. Hiện tại bọn chúng nghe nói là quân đội của Thạch Kiên thì trong lòng đã định ra hàng rồi, cùng lắm thì làm tù binh. Lúc trước binh lính Kim Minh Trại sát hại không biết bao nhiêu người Tống nhưng chẳng những Thạch Kiên không giết mà chỉ đem bán bọn chúng đi. Mình chẳng lẽ lại xấu xa hơn những binh lính đó sao?
Tới lúc này quân Tống có một số người thông minh mới nhìn thấy được nước đi kì diệu của Thạch Kiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT