Thiếu nữ này có mái tóc dài ngang eo mềm mại. Tuy chưa đến tuổi trưởng thành nhưng đôi môi đỏ và đôi má ửng hồng khiến khuôn mặt nàng tràn đầy sức sống. Dung mạo nàng cũng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng mịn. Địch Thanh ngồi bên trong thấy nàng đến khuôn mặt đã đỏ ửng lên. So với Hạ Viện yếu đuối thì nàng có một vẻ đẹp rất khác, đôi môi đỏ hơi cong lên

vừa kiêu kỳ lại vừa ngây thơ duyên dáng.

Thạch Kiên nhìn thấy nàng thì thầm khen một tiếng. Tiểu tử này quả nhiên tinh mắt, không chọn thì thôi chứ đã chọn thì phải chọn người tốt nhất.

Nhìn thấy Địch Thanh và Nghê tiểu thư liếc mắt đưa tình với nhau, mấy người Chu Lạp đều cười vang.

Thạch Kiên nói:

- Đi! Đi! Đừng quấy rối.

Ngẫm lại các hộ vệ này hôm nay không trêu chọc Địch Thanh mới là lạ, vậy không phải là phí công mình tạo cho Địch Thanh một cơ hội hay sao. Vì thế hắn nói:

- Hôm nay bản quan muốn đi ra ngoài một chút, các ngươi toàn bộ đi theo ta.

Nhìn thấy Phạm Hộ Nhạc còn nấn ná ở phía sau mãi không chịu rời đi, hắn liền nói:

- Phạm Hộ Nhạc, ngươi ở trong đó làm gì, chẳng lẽ Địch tướng quân cũng cần ngươi bảo vệ sao?

Các hộ vệ khác nghe vậy thì đều cười ầm lên, ngay cả Nghê tiểu thư cũng phải mỉm cười.

Nàng thầm nghĩ hóa ra Thạch đại nhân cũng thật vui tính. Đương nhiên nàng không biết Thạch Kiên từng có lần chọc cười Tống Chân Tông, tuy nhiên bây giờ địa vị của hắn rất cao, cũng phải bắt đầu chú ý tới cách nói chuyện của mình, bằng không lại tạo cơ hội cho các đại thần soi mói. Nàng nhìn Thạch Kiên với ánh mắt biết ơn.

Đương nhiên mọi người đều hiểu được dụng tâm của Thạch Kiên. Lão gia đinh viện cớ đi ra ngoài, Hạ Viện cũng tinh ý đi theo Thạch Kiên, hiện giờ trong sân chỉ còn Địch Thanh và Nghê tiểu thư. Phạm Hộ Nhạc trước khi đi còn quay lại ra hiệu cho Địch Thanh khiến Địch Thanh phải ngượng ngập quay mặt đi. Thạch Kiên lau mồ hôi trên trán, hiện giờ để cho hai người họ gặp nhau cũng là không đúng. Nếu hai người này không thông minh được như Triệu Dung mà làm cho lớn bụng thì lão Nghê kia sẽ tìm mình liều mạng, cũng thành trò cười cho thiên hạ.

Thạch Kiên cho Hạ Viện một ít bạc vụn, bảo nàng đi mua ít đồ mà dùng, dù sao đi cùng mình cũng không tiện. Sau đó hắn đi vào châu nha cùng Phạm Trọng Yêm bàn chuyện Duyên Châu. Dòng câu chuyện càng ngày càng mở rộng, suy nghĩ của hắn khiến cho Phạm Trọng Yêm cảm thấy kì lạ.

Ông ta không biết Thạch Kiên cũng có một cảm giác kì lạ. Hắn tới Tây Bắc chưa lâu, trận chiến này đã thắng lợi quá lớn, lớn đến quá cả sự tưởng tượng của hắn lúc trước. Có thể nói Đại Tống từ khi lập quốc đến nay, đối với chiến tranh ngoại tộc căn bản chưa từng có thắng lợi. Nếu tính ra chỉ có mấy người Tòng Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Tĩnh, Từ Mậu Công từng có nhiều công lao. Lại trải qua thời Đường triều quân phiệt cát cứ, thời Ngũ Đại chi loạn, triều đình không hoài nghi mới lạ.

Bàn bạc xong một ít công vụ, Thạch Kiên mang theo các hộ vệ và Hạ Viện tới một tửu lâu ăn cơm trưa.

Ông chủ thấy Thạch Kiên tới thì vội vàng dọn một căn phòng nhã nhặn nhất. Hạ Viện ngồi ăn cơm mà dáng vẻ cũng rất nho nhã.

Thạch Kiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện khiến hắn bỗng muốn rời khỏi Tây Bắc ngay lập tức. Ngay cả Hồng Diên và Lục Ngạc cũng đã gửi thư tới hỏi khi nào hắn đưa các nàng tới Duyên Châu, Thạch Kiên còn chưa trả lời. Cô nương này nếu không an bài luôn thì tới lúc đó sắp xếp cho nàng cũng không ổn lắm.

Hắn nói:

- Hạ Viện.

- Dạ.

Hạ Viện lập tức buông bát cơm. Tuy rằng đã ở chung cả buổi nhưng dường như trong ánh mắt nhìn hắn của nàng vẫn có vẻ nơm nớp sợ hãi.

Thạch Kiên nói:

- Hạ Viện, về sau nàng có suy tính gì chưa?

Thạch Kiên còn chưa nói xong thì nước mắt Hạ Viện đã bắt đầu rơi. Một giọt, hai giọt rồi tám giọt, mười giọt thành hàng rơi xuống.

Trên mặt Thạch Kiên trở nên u ám. Hắn tự nhủ: “Đại tiểu thư của ta, nàng đừng có động chút là khóc, ta cũng không lăng nhục nàng, may mắn căn phòng này không có ai, bằng không người khác sẽ nghĩ ta thế nào”.

Mấy người Phạm Hộ Nhạc không kìm được len lén cười khiến Thạch Kiên như mắc nghẹn. Đây đúng là tình cảnh rất khó nói.

Hơn nửa buổi Thạch Kiên mới hiểu ý nàng. Hiện giờ nàng không có nhà để về, lại nghĩ hắn đang đuổi nàng đi nên không cầm được nước mắt. Hắn đành phải nói:

- Như vậy đi, Hạ cô nương. Nếu nàng tạm thời không có chỗ để đi thì trước tiên cứ theo bản quan. Tuy nhiên Đại tiểu thư à, về sau nàng đừng động một chút lại khóc như thế.

Nghe xong những lời này Hạ Viện mới ngừng khóc. Thạch Kiên chỉ còn nước lắc đầu nhìn nàng. Có lẽ bây giờ Thạch Kiên mới hiểu được điều Tào Tuyết Cần viết “nữ nhân là khởi nguyên của nước”. Nhưng chính mình muốn đem nữ nhân xinh đẹp này trở về sao? Điều khiến hắn cảm thấy bất lực. Chính là bản thân mình khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ nàng, khó có thể bảo đảm sau này sẽ không xảy ra ít nhiều chuyện khó nói.

Nhưng nếu thật muốn như vậy thì nói với Triệu Dung và Hồng Diên thế nào? Về phần Triệu Cận và Lục Ngạc còn khó hơn. Hồng Diên tuy không cần nói nhiều nhưng nàng được bà nội đồng ý, đến giờ nàng vẫn là một xử nữ. Ở cùng đã bao nhiêu năm nhưng giờ mình lại mang một mỹ nữ bên ngoài về.

Còn chuyện Lý Tuệ phải xử lý thế nào, dường như đã lâu không có tin tức của nàng, nghĩ lại thật sự là đau đầu.

Đám người Phạm Hộ Nhạc lúc này nhìn hắn như đây là chuyện đương nhiên. Cô nương như vậy hơn nữa lại đã dâng lên tận cửa mà Thạch Kiên bỏ qua thì chẳng những rất khó hiểu mà còn là lãng phí một báu vật.

Thạch Kiên hung hăng trừng mắt nhìn họ, nhưng đúng là trong lòng hắn cũng vừa có chút sợ hãi lại vừa có chút chờ mong. Tâm lý này khiến hắn cả kinh, chẳng lẽ đây thật sự là do thời kỳ dậy thì gây ra?

Ăn cơm xong Thạch Kiên trở lại tiểu viện nhưng không thấy Địch Thanh và Nghê tiểu thư. Thấy Phạm Hộ Nhạc nhìn đông nhìn tây, Thạch Kiên liền hỏi anh ta đang tìm gì?



Phạm Hộ Nhạc đáp:

- Tiểu nhân tìm xem bọn họ có lưu lại dấu vết gì không.

Sau đó lại gãi đầu nói:

- Chả lẽ cái tên mặt lạnh này thật sự buông tha Nghê tiểu thư?

Nghe vậy ngay cả Thân Nghĩa Bân cũng không kìm được đá anh ta một cái nói:

- Sao ngươi không chết đi!

Khuôn mặt Hạ Viện cũng đỏ ửng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Nhưng nụ cười này không ngờ lại khiến người ta có cảm giác như đóa hoa đào bỗng nhiên nở rộ.

Trong thoáng chốc các hộ vệ ở đây đều có một ý nghĩ, đây mới chính là báu vật. Triệu Dung xinh đẹp nhưng lại quá cao sang. Một số người đã từng gặp Vương Tố Phiên thì thấy Vương Tố Phiên quá mê hoặc. Về phần Da Luật Đảo Dung thì lại quá trầm lặng. Người thì làm người ta không dám tới gần, người lại làm người ta lo lắng, sợ hãi, chỉ có cô nương này mới khiến người ta có cảm giác thương xót.

Buổi chiều Thạch Kiên tiếp tục ở trong thư phòng cùng Thân Nghĩa Bân bàn công vụ. Tới buổi tối mới về nghỉ ngơi, cuối cùng Hạ Viện lúc này đánh bạo hỏi hắn:

- Đại nhân, có phải người thật sự thu nhận nô tì làm tỳ nữ hay không?

Thạch Kiên nhìn nàng, không ngờ trong ánh mắt nàng có một chút sợ hãi nhưng cũng có một chút mong chờ. Tuy nhiên thấy Thạch Kiên không nói gì thì trong mắt đã thoáng có giọt lệ. Thạch Kiên bị nước mắt của nàng dọa, đành phải nói:

- Bản quan nói là giữ lời, về sau nàng là nữ tỳ của nhà ta.

Hạ Viện lúc này mới thoáng mỉm cười, nhưng nàng lập tức khiến hắn cảm thấy kinh ngạc đến chết lặng không nói nên lời. Bỗng nhiên nàng cởi hết y phục trên người, lộ ra một thân hình uyển chuyển, nõn nà như băng như ngọc. Gò ngực cao, đầy đặn tròn trịa mịn màng.

Thạch Kiên lúc đó thiếu chút nữa thì không kìm được, nhưng hắn vẫn nhanh chóng nén lại hỏi:

- Hạ Viện cô nương, nàng đang làm gì thế?

Hạ Viện nói:

- Nô tì nghe nói tỳ nữ thì nhất định phải hầu chủ nhân đi ngủ.

Thạch Kiên lại sửng sốt. Tống triều có rất nhiều nhà giàu có, tỳ nữ và chủ nhân có quan hệ bất chính cũng là chuyện thường. Nhưng có phải tỳ nữ nào cũng bị ông chủ ham luyến đâu, còn có nhiều cô nương kiên cường dù chết không theo như Hồng Diên lúc ấy.

Dường như đạo lý này Hạ Viện nói là không đúng.

Thạch Kiên còn chưa mở miệng Hạ Viện đã nói thêm:

- Trước tiên nô tì giúp đại nhân trải chăn đã.

Thạch Kiên bỗng nghĩ tới một chuyện cười. Thấy mĩ nhân mà ham muốn thì quả là súc sinh, nhưng thấy mĩ nhân mà không ham muốn thì còn không bằng cả súc sinh.

Về sau này có chuyện gì hay không đến lúc đó hãy tính, cũng như một lần đánh Nguyên Hạo thôi mà.

Nếu Nguyên Hạo biết Thạch Kiên so sánh khó khăn khi đánh trận với chiếm một mĩ nữ thì chắc chắn lại tức đến ói máu lần nữa.

Thạch Kiên nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo, lập tức nhảy lên giường. Nhưng nhìn Thạch Kiên làm ào ào như vậy Hạ Viện lại như một chú thỏ bị dọa sợ đến chỉ biết trốn tránh sang một bên. Ai dè vẻ bẽn lẽn sợ sệt của nàng lại càng khơi dậy ham muốn trong lòng Thạch Kiên. Hắn ôm lấy thân thể trắng mịn của nàng, hương thơm tỏa ra trên người Hạ Viện khiến cho hắn cảm thấy không tự chủ được nữa.

Hắn không ngờ lại thô lỗ chiếm đoạt nàng như vậy, cũng giống như cho hả giận nên tạo ra va chạm rất mạnh. Hạ Viện chỉ biết ôm lấy hắn, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng, cũng không biết là phản kháng hay là cảm thấy vui sướng nữa.

Nàng như vậy lại càng khiến cho Thạch Kiên trở nên cuồng nhiệt, động tác của hắn càng lúc càng nhanh và mạnh.

Thạch Kiên bỗng nghĩ tới một chuyện cười. Thấy mĩ nhân mà ham muốn thì quả là súc sinh, nhưng thấy mĩ nhân mà không ham muốn thì còn không bằng cả súc sinh.

Về sau này có chuyện gì hay không đến lúc đó hãy tính, cũng như một lần đánh Nguyên Hạo thôi mà.

Nếu Nguyên Hạo biết Thạch Kiên so sánh khó khăn khi đánh trận với chiếm một mĩ nữ thì chắc chắn lại tức đến ói máu lần nữa.

Thạch Kiên nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo, lập tức nhảy lên giường. Nhưng nhìn Thạch Kiên làm ào ào như vậy Hạ Viện lại như một chú thỏ bị dọa sợ đến chỉ biết trốn tránh sang một bên. Ai dè vẻ bẽn lẽn sợ sệt của nàng lại càng khơi dậy ham muốn trong lòng Thạch Kiên. Hắn ôm lấy thân thể trắng mịn của nàng, hương thơm tỏa ra trên người Hạ Viện khiến cho hắn cảm thấy không tự chủ được nữa.

Thế nhưng điều khiến Thạch Kiên thất vọng là Hạ Viện lại mở đôi mắt to khờ dại nói:

- Nô tì không buồn, vì sao phải khóc?

Trán Thạch Kiên nhăn lại, không ngờ nói chuyện với nàng lại tốn nhiều thời gian đến vậy? Nàng không buồn thì đến lúc đó bản quan sẽ khổ sở. Tuy nhiên chuyện này cũng không cần quá lo lắng. Muốn tiểu cô nương này ngừng khóc mới khó. Nàng giống như một bình nước đầy, mở van ra thì nước còn không ào ào chảy ra ngoài nữa mới là lạ.

Tuy nhiên lúc này Hạ Viện không để ý quần áo của nàng đã chỉ còn một nửa, bên trong lộ ra gò ngực trắng như tuyết, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu tản mát ra thành màu hồng như hoa.

Điều này lại làm cho Thạch Kiên đứng ngồi không yên lần nữa. Một tay hắn kéo nàng lại, bởi vì động tác quá mạnh nên nàng lại kêu lên, quần áo của nàng đã bị hắn tháo tung.



Thạch Kiên đã đem Hạ Viện biến thành một chú cừu non đặt dưới thân.

Bởi vậy mà vầng trăng lưỡi liềm lại một lần nữa vội vã trốn sau áng mây.

Ngày hôm sau Thạch Kiên thức dậy rất muộn, hắn thở dài: “Hương thơm dịu dàng mà khiến anh hùng gục ngã, mà nghiêng thành đảo quốc”.

Ngay cả Thân Nghĩa Bân ở trong phòng khách cũng cười dài mà đợi hắn.

Thạch Kiên cũng cười, bình thường hắn hay dậy sớm tập Thái Cực quyền, nhưng hiện giờ mới rửa mặt, không cần đoán cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Viện sau khi rời khỏi giường thì vội vàng bưng trà ra pha nhưng dù sao nàng cũng không phải xuất thân danh gia vọng tộc, bình thường cũng chỉ nhìn thấy nhà Vương viên ngoại chiêu đãi khách khứa làm thế nào thì học theo thế ấy. Nhưng nhìn động tác và con người nàng lại hoàn toàn trái ngược nhau, nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên.

Thân Nghĩa Bân giành lấy bình trà nói:

- Để ta.

Thạch Kiên tưởng rằng nàng lại thấy tủi thân mà khóc lóc nhưng không ngờ toàn bộ tinh thần nàng đều chăm chú nhìn động tác của Thân Nghĩa Bân. Thạch Kiên lúc này mới hiểu vì sao tối hôm qua nàng lại nói nô tì không buồn vì sao phải khóc. Có lẽ nàng cũng biết mình làm không tốt nên khiêm tốn đứng nhìn Thân Nghĩa Bân để học tập.

Thạch Kiên nhấp một ngụm trà nói:

- Duyên Châu bên này mọi chuyện cơ bản cũng đã được xử lý ổn thỏa, chỉ còn lại Kính Châu bên kia thôi.

Hắn lấy bản đồ ra nói tiếp:

- Hiện giờ Tây Hạ muốn tiếp tục tấn công Duyên Châu bởi vì ba châu Hựu - Tuy - Tĩnh đã bị chúng ta đoạt về nên chỉ có thể đi theo con đường Hoành Sơn này. Nhưng phía trước Hựu Châu hoang vu rất dễ bị quân ta từ hai bên sườn tập kích, đóng cửa đánh chó, tiến công bằng con đường này đối với Nguyên Hạo mà nói là hãn hữu. Trừ khi y bắt buộc phải hạ Tuy Châu, Hựu Châu.

Thạch Kiên không giải thích gì thêm. Ba châu này sau khi thu về được thì đều đều có hơn mười ngàn quân Tống trấn giữ, phía sau cũng có quân đội. Phía nam Duyên Châu cũng có quân Tống, có thể cứu viện bất cứ lúc nào. Trừ khi Nguyên Hạo lại xuất hơn mười vạn đại quân, nhưng lần này y thảm bại như vậy thì còn khả năng này nữa không?

Ánh mắt Thạch Kiên lại nhìn về phía nam nói:

- Nhìn có vẻ triều đình xây dựng quân đội ở Thiên Đô Sơn khác với người Tây Hạ dựng quân, bọn chúng phòng thủ dựa vào chỗ hiểm yếu, nhưng chúng ta cũng coi như ở dưới chân, căn bản không có tác dụng gì. Ngược lại đại trại của ta đóng ở Cao Bằng rộng lớn sẽ khiến bọn chúng cho rằng phía sau lơi lỏng, rất dễ tạo khoảng trống cho Nguyên Hạo dẫn quân vào.

Thân Nghĩa Bân trầm tư trong chốc lát rồi nói:

- Như vậy thì tốt. Hạ Tủng này là kẻ không đơn giản, đây đúng là cơ hội khiến y giẫm phải bùn. Phá được thì phá, kẻ này nếu còn sống thì là đại họa lớn nhất của đại nhân.

Thạch Kiên cười cười nói:

- Ta biết tên này giỏi nhất là làm ra vẻ. Một là hiện giờ y ở Kính Châu cũng không có nhiều hành vi xấu xa, còn mở kho lương cứu tế dân chúng. Ít nhất ngoài mặt y làm rất khá. Hai là ta không muốn lấy tính mạng của ngàn vạn binh sĩ dẹp đường cho mình. Không thấy thì thôi, thấy thì lương tâm ta không cho phép. Nếu như thế, về sau bản quan sẽ vì chuyện này mà sợ bóng sợ gió. Đó là hai chuyện khác nhau,.Hạ Tủng nghe cũng được, không nghe cũng được, lương tâm bản quan sẽ không hổ thẹn.

Nói tới đây hắn nhìn mặt trời đang lên ở phía đông, nói:

- Kỳ thật Thái hậu cũng là một người tốt nhưng dù sao trong mắt người thì nếu lúc đó không phải là bản quan hẳn Tống triều đã vĩnh viễn khiến cho Nguyên Hạo phải trả một cái giá quá đắt. Đại quân đóng ở Tây Bắc nếu thất bại lần nữa thì sẽ kéo Tống triều vào vũng bùn không thể ngoi dậy. Tống triều sẽ giống như một kẻ bệnh, từ từ suy yếu. Cuối cùng thì…

Hắn đưa tay xuống vẽ một đường, ý muốn nói Tống triều sẽ sụp đổ. Nhưng những lời này không thể nói ra, đây là hắn đang nói về lịch sử Tống triều, nếu không phải vì Nguyên Hạo thì Tống triều sẽ không sụp đổ nhanh như vậy. Bắc Tống có mấy vị Hoàng đế không được sáng suốt lắm nhưng đại đa số đều xứng đáng là minh quân. Đặc biệt là Tống Nhân Tông. Nhưng bởi vì Tống triều ba lần đại bại nên phải thỏa hiệp với Tây Hạ, mỗi năm còn phải cống nạp rất lớn. Nhiều người cho rằng số cống nạp đó làm Tống triều suy sụp nhưng thật sự không phải vậy. Cuối năm đó Tống triều thu vào gần năm triệu lượng bạc, mấy chục vạn lượng đó vẫn có thể dùng làm quân lương rất tốt.

Thứ nhất là do quan lại vô dụng, thứ hai là số lượng binh không cần thiết quá lớn, khi đó Tống Nhân Tông vì để đối phó hoặc là phòng bị quân Tây Hạ nên trong cả nước lấy cả mấy trăm vạn binh mà khi đó nhân khẩu chỉ bằng một phần mười so với bây giờ. Đại quân đóng ở Hà Bắc Thiểm Tây, đặc biệt là Tây Bắc nghèo khó, vật tư phần lớn cũng là chi viện từ bên ngoài nên phí tổn cho quân đội lại càng lớn. Quốc khố thu vào nhiều nhưng cũng không phải là vô tận vì thế mấy vị quân vương Tống triều lo nghĩ đến bạc cả đầu. Chỉ khi nào Đại Tống xuất hiện một hôn quân thì Tống triều mới có suy nghĩ như Thạch Kiên được, nhưng đến lúc đó thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Đương nhiên Thân Nghĩa Bân không phải là người xuyên việt. Anh ta không biết Thạch Kiên nói vậy là có ý tứ gì? Anh ta chỉ nghĩ Thạch Kiên đang nói tới tướng sĩ dưới tay Nguyên Hạo. Y quá xảo quyệt trong giao chiến. Nếu lần này không phải Thạch Kiên nắm được nhược điểm của y, lại còn phát minh ra loại máy bắn đá mới cùng thuốc nổ và lựu đạn thì căn bản đừng nghĩ tới chiến thắng. Trận chiến này, biểu

hiện của các chiến sĩ thật sự rất dũng cảm nhưng cũng phải kể tới công lao to lớn của Thạch Kiên, điều này thì không ai dám phủ nhận.

Hắn không ngờ lại thô lỗ chiếm đoạt nàng như vậy, cũng giống như cho hả giận nên tạo ra va chạm rất mạnh. Hạ Viện chỉ biết ôm lấy hắn, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng, cũng không biết là phản kháng hay là cảm thấy vui sướng nữa.

Nàng như vậy lại càng khiến cho Thạch Kiên trở nên cuồng nhiệt, động tác của hắn càng lúc càng nhanh và mạnh.

Nhất thời lúc này trong phòng vô cùng hương diễm. Mặt trăng khuyết cũng như xấu hổ trốn sau tầng mây, ngượng ngùng không xuất hiện. Chỉ có nhành mai trong vườn và bầu trời đêm, lấp lánh muôn ánh sao. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thoảng qua, đưa tới một làn hương khe khẽ, khiến Thạch Kiên cũng không biết là hương hoa hay là hương thơm trên cơ thể nàng nữa. Cơn gió qua đi Hạ Viện liền ôm chặt lấy Thạch Kiên, nàng nói:

- Đại nhân, ngài có thể không ghét bỏ nô tì không?

Anh ta đương nhiên gật đầu.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Đương nhiên, trước khi triều đình hạ thánh chỉ xuống dưới thì không thể phủ nhận Thái hậu sẽ giống như Chu Vũ Vương với Khương Tử Nha, Lưu Bị với Gia Cát Lượng, tín nhiệm bản quan. Như vậy bản quan có chết cũng muốn vì Đại Tống một phen, tạo ra một vương triều trước nay chưa từng có, khiến cho tất cả con dân Đại Tống đều có một cuộc sống hạnh phúc, vĩnh viễn không bị ngoại nhân ức hiếp.

Đến lúc này hắn lại nghĩ tới Trung Quốc từ thời Tống về sau, bị người Mông Cổ xâm lược, đem người Hán xếp vào bốn loại người hạ đẳng, sau đó người Thanh nhập quan, tàn sát ở Dương Châu ba ngày, ở Gia Khánh mười ngày, còn biến người Hán thành nô lệ, gạt bỏ toàn bộ sự tôn nghiêm và tự tôn cuối cùng của người Hán. Sau đó Trung Quốc lại bị cường quốc chia cắt, rồi lại bị đảo quốc xâm lược, trong chiến tranh, hơn hai mươi triệu người Trung Quốc đã hy sinh.

Sau đó Trung Quốc tuy dành được độc lập nhưng là tình cảnh gì? Người phương Tây vẫn tiếp tục thao túng một số kẻ Hán gian, có ác ý với Trung Quốc. Ngay cả đảo quốc phía Đông kia cũng không an phận. mấy tiểu quốc phía Nam cũng thêm dầu vào lửa. Quốc gia ở phía Tây Nam dường như sức mạnh đứng thứ ba thế giới lúc đó coi Trung Quốc như một khối thịt béo, muốn chơi đùa thế nào thì chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play