Hồng Diên cũng đã giải được cơn tức giận, ngay cả thiếu gia cũng khích lệ nói nàng là cọp mẹ, nàng thật cao hứng, Về đến nhà liền tập trung bố trí tân phòng, miệng còn đọc “nơi hoa đào nở rộ”, chỉ có điều lúc này nàng đã sửa lại nguyên từ. Triệu Cận vừa nghe thấy rất êm tai, cũng muốn bắt chước. Chỉ có Triệu Dung thấy hành động của nàng, vô cùng tức giận. Nàng biết dụng ý của Hồng Diên. Thạch Kiên hiện tại đã đề thân xong, cũng đưa xong lễ hỏi. Nàng có thể danh chính ngôn thuận vào viên phòng.

Triệu Dung đợi cho Thạch Kiên ăn cơm chiều xong, bảo hắn đưa đi ra ngoài. Các hộ vệ cũng đi theo phía sau bọn họ, tuy nhiên bọn họ cũng tự giác giữ khoảng cách khá xa. Buổi tối trời cũng mát mẻ hơn, chỉ có điều rất ghét là có rất nhiều muỗi. Nhưng hiện tại trên người hai người đều thoa nước hoa. Hiện giờ nước hoa là kinh doanh độc nhất vô nhị, so với đời sau, bởi vì đều là vật dụng hàng ngày, nên Thạch Kiên cố ý giảm thấp lợi nhuận, nhưng vẫn khá tốn kém. Tuy nhiên chất lượng cũng rất đảm bảo. Chỉ có cực ít muỗi không sợ chết mới tới gần thân thể bọn họ

Triệu Dung đưa Thạch Kiên tới một khu rừng nhỏ. Nàng nói:

- Tướng công, hiện tại Hồng Diên đã bố trí phòng động phòng xong hết rồi, chỉ chờ chàng vào viên phòng thôi.

Thạch Kiên mới nhớ ra hiện tại hắn cùng với Hồng Diên, Lục Ngạc danh phận đã định rồi, hơn nữa cũng hết hiếu kỳ, nên làm cái kia thôi. Tuy rằng mình còn nhỏ tuổi một chút, nhưng giờ mình đều đặn luyện tập, tuy rằng lần trước vào kinh khá mệt, nhưng từ sau khi trở lại Hòa Châu đến nay quá thật quá an nhàn, hắn còn học hai bộ quyền pháp của hộ vệ, mỗi sáng đều chăm chỉ luyện tập. Chỉ có điều lần này hắn đúng là vì muốn cường thân. Tuy rằng chỉ hơn được xíu thôi, nhưng so với thân thể hắn kiếp trước cũng cường tráng hơn nhiều. Giờ đến lúc thể hiện ra rồi.

Hơn nữa mấy tiểu nha đầu này gan đều lớn cả, ngoại trừ Triệu Cận là còn chưa hiểu gì, hay là bởi vì thân thể chưa phát triển nên ngượng ngùng hiển hiện ra, còn ba nữ tử kia ở trước mặt hắn đều ăn mặc mát mẻ hơn. Buổi tối đầu tiên sau khi đọc xong thư trở về phòng nghỉ ngơi, hắn thấy mấy tiểu nha đầu vẫn ở phòng hắn, đang ngồi tâm sự. Chỉ có điều trên người các nàng đều mặc lụa mỏng, bên trong là cái yếm mỏng có thể nhìn thấu hết … Lúc ấy Thạch Kiên thiếu chút nữa chảy máu mũi. Hoá ra thân thể chưa trưởng thành còn chưa biết, hiện giờ đã phát triển hơn, mơ hồ cảm thấy sôi sục, tiểu đệ cũng bắt đầu dựng đứng lên. Mấy ngày nay, hắn đều thấy được nhiệt huyết sôi trào trong khi mấy tiểu nha đầu tán gẫu, cơn tức ngút trời, thiếu chút nữa là thành thú huyết ***

A, không đúng, sao trong không khí lại có vị chua vậy, hắn ngẩng đầu, thấy Triệu Dung đang oán trách nhìn hắn. Thạch Kiên mới nhớ tới ước định với nàng. Hiện tại xung quanh không người, hơn nữa bởi vì rừng cây che lấp, cũng không trong tầm mắt hộ vệ. Hắn cười hì hì ôm lấy Triệu Dung nói:

- Dung quận chúa, không bằng như vậy, chúng ta liền ở chỗ này, thế nào?

Triệu Dung đánh nhẹ vào người hắn nói:

- Thật hổ thẹn cho người đọc sách trong thiên hạ, sao có thể làm chuyện ấy ở nơi hoang vu này?

Thạch Kiên đưa tay vuốt lại y phục, nói:

- Đây là hai việc khác nhau. Người đọc sách cũng cần nối dõi tông đường. Nàng xem, đêm nay gió mát, nhiều sao, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, mới đẹp làm sao.

Đẩy Triệu Dung ngã xuống. Hắn còn thầm nói: bây giờ rốt cục đã đến lúc ta chủ động đẩy ngã nữ nhân.

Triệu Dung mặc hắn mê man làm loạn, trong miệng cười ha ha nói: “Tướng công, người ngoài đều nói ngươi là tiểu thánh nhân, hóa ra cũng không phải là một người tốt. ”

Thạch Kiên cười ha hả: "Thánh nhân nói tính dục là bản tính của con ngươi nữa là ta. ”

Triệu Dung lại nói thêm:

-Vậy ngươi tính khi nào thì cưới ta?

Thạch Kiên không khỏi sửng sốt, hắn khó hiểu hỏi nàng:

- Cưới ngươi? Bây giờ còn không thể sao?

Thật sự là không được, hiện tại Triệu Cận còn nhỏ, mặt khác Chân Tông vừa mới chết, còn lưu lại 2 đứa con, không lẽ để Triệu Trinh giữ đạo hiếu thôi sao? Vốn với địa vị của Thạch Kiên định cưới Triệu Cận, thêm cả Triệu Dung về nữa, nhưng chỉ sợ nhiều đại thần chú ý và kiến nghị. Lý lẽ mà bọn họ dựa vào đơn giản chính là: gia sự của thiên tử, là việc của thiên hạ. Tuy Chân Tông trước khi chết đã nói không được can thiệp vào hôn sự của Thạch Kiên, nhưng trên hết còn có quy củ của tổ tông cơ mà. Bây giờ Triệu Trinh đồng ý, long tử long tông của Hoàng thượng quan trọng, nhưng nếu mình thành thân với Triệu Dung, nhất định phải cưới Triệu Cận làm vợ. Có lẽ Lưu Thái hậu sẽ đồng ý nhưng các đại thần thì sao? Nghĩ lại cũng khó có khả năng được thông qua.

Hắn dừng hai tay đang làm loạn lại, chần chừ hỏi:

- Quận chúa, không phải nàng nói là có biện pháp sao?

Ý hắn là chỉ lần trước Triệu Dung nói sẽ có biện pháp tránh thai

Triệu Dung lại cười, nói:

- Ta đến thay Hoàng thượng và Thái hậu thuyết phục ngươi, không phải đến cùng ngươi làm chuyện này.

Nói tới đây, trên mặt nàng đã đỏ bừng, tuy rằng nàng vô cùng thông minh, nhưng dù sao cũng là một cô nương. Nàng còn nói thêm:

- Ta chẳng có một chút chuẩn bị nào cả. Vậy cũng được, mấy tháng sau ta ở nhà sinh một con trai, người khác hỏi ta nói đây là ta nhặt được.

Nhặt được? Thạch Kiên trên trán nhăn cả lại. Ngay cả người khác có tin, Nguyên Nghiễm cũng sẽ dẫn người đến xử lý mình. Cũng thật không ngờ, ngẫm lại kiếp trước mình cũng tới hai mươi tuổi mới làm chuyện đó, bây giờ còn sớm. Hắn thất vọng trở mình, nằm trên cỏ nhìn bầu trời đêm.

Triệu Dung kéo thân hình hắn quay lại, nói:

- Thật sự xấu xa. Ngươi tìm hai nha đầu kia đi.

Thạch Kiên nhìn chằm chằm Triệu Dung. Nghĩ thầm nàng thế nào lại trở nên tốt như vậy? Ai biết nàng còn nói thêm:

- Cùng lắm thì ta về sau chỉ cho ngươi mang hai mũ xanh.

Thạch Kiên không nói gì. Còn gì mà nói? Tuy nhiên nếu Triệu Dung thật muốn làm như vậy. Hắn còn không dám làm gì. Đây là nhà Tống, nếu ở nhà Đường. Có được mấy Công chúa tốt? Đặc biệt Võ Tắc Thiên nghe nói Thái Bình Công chúa và trượng phu không hợp, liền giết trượng phu nàng. Bắt nàng tái hôn. Bên cạnh đó lời nói ác còn không ngừng tăng lên. Nhẫn nhịn đi.

Triệu Dung nhìn bộ dáng chán nản của hắn nói:

- Là ai nói nếu hai tình dài lâu là phúc ngày đêm? Có hai nha đầu tài năng hầu hạ ở bên cạnh ngươi là thiên đại phúc khí, bây giờ còn dám nói câu oán hận? Ngươi nhìn ngươi xem? Biến các nàng thành bộ dáng gì rồi?

Thạch Kiên đến thế giới này đã được 8 năm. Quan hệ chủ tớ thời đại này có lẽ không nghiêm khắc như những gì kiếp trước hắn nghĩ. Như một ít con cháu đại thần đánh chết người hầu cũng sẽ gặp rắc rối. Nhưng cũng không công bằng như kiếp trước của hắn. Những người hầu phải hầu hạ những chủ tử có tâm địa nhỏ mọn thì chỉ cần làm không tốt chút là bị đánh đòn. Kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay. Tuy nhiên Hồng Diên và Lục Ngạc thì không giống vậy. Sau vài năm các nàng đi theo mình, không có công trạng nhung cũng chịu nhiều vất vả. Còn về địa vị của các nàng sau này, trên cơ bản cũng là vô danh vô phận. Cho nên bình thường Thạch Kiên rất khoan dung với các nàng. Tuy Triệu Dung có thông minh đến mấy cũng không thể tưởng tượng được đời sau còn có quan niệm như vậy. Nàng cho rằng Thạch Kiên làm như vậy là hơi quá. Giống như ngươi hỏi vì sao trâu rừng khoẻ như vậy vì sao không dám một mình chống lại sư tử, hoặc cả đàn cùng đánh? Ngược lại nhìn thấy sư tử lại bỏ chạy. Để trâu con hoặc trâu mẹ một mình bị sư tử giết ăn. Đây là hai quan niệm hoàn toàn khác nhau. Có lẽ Triệu Dung là một số ít trong đám trâu rừng có trí thông minh, dám dùng sừng trâu đứng lên mà phản kháng vậy để hi vọng nhận được “Lần đầu tiên” của Thạch Kiên. Nhưng quan niệm trâu rừng bị sư tử ăn. Nếu bây giờ Thạch Kiên lại nói cho nàng trâu rừng mạnh hơn sư tử, sao lại không thể ăn sư tử, hoặc là dũng cảm giết chết sư tử. Triệu Dung nhất định sẽ lấy tay xoa đầu hắn nói: "Đứa nhỏ đáng thương, có phải đầu ngươi có vấn đề rồi không?”

Bị Triệu Dung quậy như vậy. Dục hỏa Thạch Kiên cũng dần tiêu đi. Hắn chắp tay sau gáy nhìn bầu trời. Cũng không trả lời câu hỏi của Triệu Dung.

Triệu Dung còn tưởng hắn đang tức giận. Ghé sát vào người hắn nói:



- Tướng công. Nhịn vài ngày nữa đi. Ta lần này đi vội, chưa chuẩn bị gì. Trở lại kinh thành nhất định sẽ cho ngươi vừa lòng.

Nói tới đây, thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ. Cho dù là dưới ánh trăng, cũng thấy mặt nàng đang đỏ bừng.

Khi bọn họ trở về, Thạch Kiên quả nhiên nhìn thấy hai nha đầu đang rất thẹn thùng nhưng lại nhìn hắn với ánh mắt vô cùng chờ mong.

Thạch Kiên không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, hắn kéo Hồng Diên lên giừơng, đánh vào mông nàng một cái. Nhưng khi hắn nghe Hồng Điểu "Ưm" một tiếng, hai mắt đầy mơ màng, làm Thạch Kiên thiếu chút nữa không kiềm chế được, quên mất cả lời chụp mũ của Triệu Dung. Hắn nhăn nhó nói:

- Bây giờ chưa được, đợi đến kinh thành đã.

- Tại sao?

Hồng Diên vẻ mặt thất vọng.

- Ta nói đến kinh thành là đến kinh thành.

Thạch Kiên dĩ nhiên không thể nói ra chuyện sợ bị chụp mũ với các nàng.

Ngày hôm sau, Thạch Kiên chuẩn bị vào kinh lần nữa, tuy nhiên hắn còn một việc cuối cùng chưa làm. Hắn muốn đưa Thân Nghĩa Bân vào kinh thành. Lần trước sau khi hắn và Thân Nghĩa Bân chia tay, Thân Nghĩa Bân đã về nhà.

Nhưng Thân Nghĩa Bân khi nhìn thấy hắn, câu đầu tiên là nói:

- Thạch đại nhân, bây giờ ngươi vào kinh là quá sớm.

Triệu Dung thấy Thạch Kiên tôn trọng người thanh niên này, tò mò hỏi:

- Vị này là?

Thạch Kiên giới thiệu nói:

- Vị này chính là Thanh Sơn tiên sinh.

Thanh Sơn là tự của Thân Nghĩa Bân. Điều khiến Triệu Dung cảm thấy kinh ngạc chính là Thạch Kiên còn thêm một chữ tiên sinh ở phía sau, người có thể khiến Thạch Kiên gọi một tiếng tiên sinh, sao lại không làm Triệu Dung phá lệ chú ý.

Cùng lúc đó, ở phủ Giang Ninh, bên bờ sông Tần Hoài, miếu Khổng tử, trong một quán trà trang nhã có một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp và một người trung niên đang ngồi mặt đối mặt.

Thiếu phụ nói:

- Lần này triều đình thất bại, có lẽ Thái hậu rất lo lắng.

Vị trung niên kia nói:

- Vậy ngươi đoán Thái hậu sẽ làm thế nào?

Thiếu phụ nhấp một ngụm trà, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như hoa anh đào, có thêm động tác này khiến khuôn mặt người con gái vốn xinh đẹp càng thêm vẻ gợi cảm mê người. Nhưng người trung niên vẫn bất động, hắn vẫn như cũ ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào thiếu phụ.

Thiếu phụ lúc này lười biếng duỗi lưng, khiến bộ ngực đầy đặn phía trên eo nhỏ hiện ra cao vút. Nàng đáp: "Còn thế nào nữa, đến Hòa Châu cầu viện binh. "

Chuyện của Thạch Kiên, nàng thông qua mạng lưới thông tin cũng nghe qua được ít tin tức. Để hai người Đinh Thôi đi nhanh đến Duyên Châu báo tin và hiến kế. Lần này Duyên Châu may mắn không thất thủ, thậm chí về mặt nào đó còn có ý đả kích nghiêm trọng Nguyên Hạo, còn bảo vệ thể diện cuối cùng của triều đình, trong đó có công lao không nhỏ của Thạch Kiên.

Người trung niên lại hỏi: "Khôngsai, triều đình truyền lệnh cho thiếu niên này về kinh. Nhưng ngươi đoán xem thiếu niên này sẽ làm thế nào?"

Thiếu phụ trầm ngâm một hồi rồi nói: "Hiện giờ hắn có 3 cách lựa chọn. ”

Trung niên lúc này mới mỉm cười, nói: "Ngươi nói xem hắn có thể chọn 3 đường nào?”

Thiếu phụ nói: "Thứ nhất, kháng chỉ. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, muốn tìm lý do cũng đơn giản, sinh bệnh chẳng hạn, hoặc một vài lý do ngốc nghếch nào khác. Hơn nữa có thể giữ đươc thể diện trước đây, lần này Thái hậu ấysử sự cũng hơi quá một chút. Nhưng mặt khác Nguyên Hạo lần này tuy thắng, nhưng thắng cũng rất thảm. Để củng cố địa vị của y, hay để chấn nhiếp người Thổ Phồn nhân, không lâu sau y sẽ khôi phục nguyên khí. Nhất định y còn muốn xâm chiếm Tây Bắc lần nữa. Hơn nữa lần này y sẽ càng tấn công mãnh liệt hơn so với lần trước. Khi Tây Bắc gặp nguy, Thạch Kiên mới ứng với chỉ. "

Người trung niên gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng. Y hỏi:

- Như vậy thiếu niên này có gì tốt đâu?

Thiếu phụ nói:

- Cứ như vậy, người trong thiên hạ sẽ biết nếu triều đình thực sự ly khai hắn, sẽ chẳng thể làm được gì. Danh vọng của hắn sẽ đạt tới đỉnh cao ngất, bất kể là dân thường hay là quân đội, sẽ có rất nhiều người bị ánh hào quang chói mắt của hắn bao phủ, cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của hắn. Chỉ cần cứ như vậy, nói lên một điều, lần này hắn bị Thái hậu làm cho tức giận, muốn tự bảo vệ mình, hoặc là không cam lòng mặc lão Thái hậu bảo hắn đến thì đến, bảo đi thì đi. Như vậy chúng ta trái lại đang âm thầm trợ giúp hắn. "

Người trung niên hiểu ý nàng nói, Thạch Kiên nếu bất mãn với triều đình bất mãn, sẽ tự bảo vệ mình, tay hắn nắm giữ càng nhiều thực quyền, càng khiến triều đình e dè. Nhưng đồng thời với việc khiến triều đình e dè, triều đình cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ hắn. Cuối cùng mâu thuẫn song phương tất nhiên càng phát triển hơn. Thậm chí sẽ khiến thiếu niên này nảy sinh dã tâm, như vậy tạo cơ hội cho bọn họ có thể lợi dụng. Y khoanh tay, nói:

- Cũng có lý. Còn 2 tình huống kia thì sao?

Thiếu phụ nói:

- Nếu hắn trì hoãn việc đi kinh thành, ở lại Hòa Châu mấy tháng. Có lẽ chuyện này bề ngoài sẽ khiến Thái hậu không vui, nhưng như thế là tốt nhất. Muốn nói rằng hắn đang tức giận, nhưng cũng chỉ khoảng 2 - 3 tháng. Cái này giống như đứa trẻ làm nũng cha mẹ vậy, vẫn còn chịu sự quản lý của triều đình. Đương nhiên làm như vậy cũng có thể khiến triều đình từ sau sẽ thận trọng hơn khi bổ nhiệm hắn, cũng giảm được sự công kích của các đại thần với hắn.



Người trung niên nói:

- Phân tích này của ngươi cũng đúng, còn cái kia?

Thiếu phụ đáp:

- Tình huống cuối cùng, chính là hắn lập tức quay về kinh. Loại tình huống nói lên rằng thiếu niên này đích xác giống như bên ngoài đồn đại, không hề có tâm tư khác, tuy Thái hậu làm khó, nhưng khi thấy triều đình gặp khó khăn liền lập tức trợ giúp triều đình. Nhưng hắn nhất định không dùng cách này.

- Cách này không phải tốt nhất sao? Sao hắn lại không làm?

Nước sông trong veo như ngọc, bên trên có hơn trăm cái thuyền hoa lớn nhỏ, tuy giờ rất yên tĩnh, vì các cô nương hiện đang ngủ. Theo làn gió hè thổi đến, đem theo cả mùi phấn son mà các cô nương đó dùng, à, còn có hương vị nước hoa mà Thạch Kiên vừa phát minh mang tới.

Thiếu phụ không nhìn vào người trung niên, mà nhìn ra cửa sổ. Kỳ thật Tần Hoài không rộng lớn bằng Trường Giang cũng, nếu kỹ thuật bơi giỏi, hơi dài, có thể xuống nước lặn từ bên này đến bên kia. Nhưng trên con sông này, đã chứng kiến mấy trăm chuyện xưa không đếm được, vô số sự phồn hoa và suy yếu. Hiện giờ nó cũng rất phông hoa, nhưng có thể so sánh với vài thập niên trước được sao? Nàng thở dài, đáp:

- Đương nhiên bây giờ Thái hậu đang cần dùng người gấp, bà sẽ không để ý đến những chuyện khác. Nhưng sau khi chuyện này kết thúc, bà ấy sẽ nghĩ thế nào? Trong lịch sử còn có người hoàn mỹ như vậy không? Cho dù là có, cũng chỉ có tài năng của Vương Mãng là so được với hắn?

Nàng nói Vương Mãng khi y chưa phát tài, trong nhà cũng không có địa vị cao. Nhưng y tài hoa hơn người, làm người khiêm tốn, với mệnh lệnh của triều đình và gia tộc đều nhẫn nhục chịu đựng. Bởi vậy y được Thái hậu tín nhiệm cho cầm quyền thay vua, sau khi phát tài dương danh thiên hạ, con người y vẫn như cũ không thay đổi. Cho đến sau khi y thoái vị, thiên hạ mới bắt đầu đàm luận xôn xao. Đương nhiên theo đánh giá ở thời hiện đại, việc làm của y không hẳn cái nào cũng sai, ít nhất những phương pháp cải cách y đưa ra là khá cao cấp. Nhưng lúc đó, tất cả mọi người đều cho y là nghịch tặc, đương nhiên việc này cũng không ảnh hưởng đến việc y ổn định giang sơn. Nếu như y giống như Dương Kiên, Tư Mã Viêm hoặc Triệu Khuông Dẫn, tuy soán vị nhưng chẳng những củng cố giang sơn, mà công lao sự nghiệp còn huy hoàng hơn cả hoàng đế tiền triều, thì lại là chuyện khác. Nhưng không thể không nói, Vương Mãng trước kia rất giống với Thạch Kiên, có lẽ tất cả những điều Thạch Kiên làm cũng hợp với Vương Mãng.

Nói xong, nàng mới xoay lại, nhìn người trung niên, thản nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng đều khiến nàng có vẻ quyến rũ động lòng người. Người trung niên nghĩ thầm: khó trách cái lão già kia mấy tháng gần đây tinh thần lại sa sút thế, chỉ sợ trong lòng hắn cũng nào cũng nghĩ đến nữ tử này. Y mở quạt ra phất vài cái, nói:

- Ngươi nói đúng mà cũng không đúng. Ta nói cho ngươi một chuyện. Quan hệ giữa thiếu niên này với Lưu Nga không xấu như ngươi nghĩ đâu. Nhưng nếu hắn lựa chọn cách cuối cùng thì đúng là không ổn. Một là sẽ bị triều đình và các đại thần khác xem nhẹ, hai là chỉ cần có ý đồ, sẽ không khó khiến lão Thái hậu sinh nghi. Tuy nhiên, ngươi giờ không phải tác động vào đó nữa.

- A, vì sao?

Thiếu phụ vừa hỏi vừa đi tới. Chỉ có điều lần này nàng ngồi trên đùi người trung niên. Nàng đưa tay ra phía sau ôm lấy lưng người trung niên, thái độ vô cùng mờ ám. Có thể tưởng tượng được mối quan hệ trước kia của hai người.

Người trung niên biết thiếu phụ này có cừu hận với Thạch Kiên, có thể nói Thạch Kiên đã một tay phá hủy một nửa kế hoạch mà nàng đã mất vài năm dày công tạo ra. Y nói:

- Giống như thân cây vậy, nếu cành cây quá nặng so với thân cây, ngươi nói xem chuyện gì sẽ xảy ra?

Thiếu phụ nghe y nói xong, ánh mắt lóe sáng, nói:

- Ý ngươi là ?

Người trung niên mỉm cười vỗ vài cái vào vai nàng, nói:

- Cho nên ngươi không cần phải phá hoại hay hỗ trợ gì cả cứ để cho cái cành cây này lớn nữa đi.

Nói tới đây, y đẩy nhẹ thân thể mềm mại của nàng ra, nói:

- Ta phải đi rồi.

Ánh sáng trong mắt thiếu phụ lập tức biến mất, trở nên hết sức u ám.

Người trung niên nói:

- Ta lần này là lén tới, nên không thể ở lâu. Ta cũng biết mấy năm nay ngươi chịu không ít ấm ức. Nhưng bây giờ không phải lúc nữ nhi tình trường. Và ngươi còn phải ở đây bày kế.

Y chỉ vào một nơi trên bản đồ, ngừng ở một nơi nào đó ở phía trên lãnh thổ Tống triều.

Sau đó còn nói:

- Tuy nhiên cũng phải hết sức bí mật. Nhân tiện nói cho ngươi biết một chuyện, thiếu niên này đã lựa chọn cách cuối cùng.

Nói xong y đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Bên trong chỉ còn mình thiếu phụ ngồi. nàng thở dài, ánh mắt lại hướng về phía sông Tần Hoài. Miệng nhẹ như ngâm xướng:

- Liêm ngoại vũ sàn sàn, xuân ý lan san, la khâm bất nại ngũ canh hàn. Mộng lý bất tri thân thị khách, nhất thưởng tham hoan. Độc tự mạc bằng lan, vô hạn giang sơn, biệt thì dung dịch kiến thì nan. Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian. (Dịch: Ngoài cửa gió mưa ràn

Xuân ý điêu tàn

Năm canh lạnh ngắt thấu chăn đơn

Giấc mộng bỗng quên mình tác khách

Một phút truy hoan

Đừng có tựa lan can

Man mác giang san

Khó khăn hội ngộ dễ lìa tan

Nước chảy hoa trôi xuân bặt nẻo

Thượng giới nhân gian (Nguyễn Chí Viễn))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play