Thạch Kiên đặc biệt nhấn mạnh hai chữ hư danh. Hiện tại Lưu Nga đang nắm giữ những công việc quan trọng. Kỳ thật quyền lực cũng không thua Hoàng thượng bao nhiêu. Lưu Nga muốn trở thành một Võ Tắc Thiên thứ hai cũng không phải là điều khó khăn. Hắn giải thích lý do này một cách miễn cưỡng nhưng hắn đã lồng trong đó một nhân tố rất quan trọng. Đó chính là tình cảm của Chân Tông đối với Lưu Nga. Xuất thân của Lưu Nga không được tốt, thậm chí còn kém hơn Lý thị ít nhất Lý thị con là trinh nữ. Chính vì tình cảm đó mà Lưu Nga mới có được như ngày hôm nay. Khi Lưu Nga già đi, Chân Tông cũng không ghét bỏ nàng. Thạch Kiên đã dùng chính điều này để đánh vào Lưu Nga.

Nhưng Lưu Nga còn nói thêm:

- Nếu ai gia muốn làm Hoàng đế thì sao?

Thạch Kiên nghe xong liền nhíu mày lại. Hắn trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:

- Vi thần cho rằng không thể. Thứ cho vi thần nói thẳng. Hiện tại tình thế của Đại Tống và Đại Đường không giống nhau. Lúc ấy nhà Đường bốn phương đều quy phục, còn Đại Tống thì bọn người Đảng Hạng và người Khiết Đan rình rập như hổ rình mồi. Nếu như Thái hậu muốn làm như vậy thì chắc chắn sẽ xuất hiện bọn loạn thần mưu nghịch trong nước, tạo cơ hội cho bọn ngườiPhiên lợi dụng. Như vậy Đại Tống ta sẽ gặp nguy hiểm. Tiên đế và Thái hậu đều xem vi thần như là con rể. Nếu Thái hậu muốn soán vị thì vi thần quả quyết sẽ không bao giờ học theo bọn phản nghịch kia, sẽ không a dua nịnh hót. Vi thần chỉ từ quan về nhà ở ẩn.

- Vậy thì khanh nói Đại Tống chúng ta không bằng Đại Đường?

Thạch Kiên suýt chút nữa là nghẹn họng. Hắn không ngờ Lưu Nga lại để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy. Hắn bất đắc dĩ nói:

- Đại Tống chúng ta không thể đem ra so sánh với Đại Đường được. Đại Đường luôn coi trọng chiến tranh, còn Đại Tống thì coi trọng cuộc sống an bình của người dân. Nếu luận về mở mang bờ cõi, tứ phương thần phục thì Đại Tống ta không bì kịp với Đại Đường. Nhưng nếu luận về cuộc sống an bình của người dân thì Đại Đường không bì kịp với Đại Tống ta. Bọn tà giáo giả thần giả quỷ bản lĩnh lớn như vậy mà lại tình nguyện trà trộn vào hoàng cung, lừa gạt Thái Hậu và Hoàng thượng nhưng chúng không dám cổ động thần dân mưu phản. Không phải là bọn chúng không biết suy nghĩ nhưng bọn chúng biết Đại Tống chúng ta luôn ưu đãi chúng dân nên người dân luôn trung thành và tận tâm với triều đình. Bọn chúng căn bản không có hy vọng thành công.

Lưu Nga tiếp tục hỏi:

- Như vậy ý của khanh thì ai gia nên bố trí cho Lý Uyển Nghi như thế nào?

Thạch Kiên lại sửng sốt. Đến bây giờ hắn mới hiểu dụng ý của Lưu Nga. Bà ấy muốn mượn cơ hội bọn phản nghịch làm loạn để giết chết Lý thị. Nhưng Thạch Kiên lại cứu thoát nàng, còn làm lớn chuyện ra như vậy khiến cho Lưu Nga có chút bất mãn.

Thạch Kiên nghĩ Lưu Nga vì muốn dựa vào mình để củng cố địa vị cho bà ta nên đã nâng Đinh Vị lên, đem Khấu Chuẩn và Lý Địch hạ xuống. Cho dù bản thân hắn có nhiều công lao đi chăng nữa thì so ra vẫn còn kém xa Khấu Chuẩn. Khi Đinh Vị rơi đài thì trong triều chỉ còn một mình hắn. Lúc này hắn lại cứu thoát Lý thị thì Lưu Nga chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ.

Nghĩ thông suốt rồi hắn thở dài nói:

- Vi thần chỉ biết là tiên đế có sáu vương tử và hai công chúa. Nhưng hiện tại chỉ còn có Thánh thượng và Triệu Cận công chúa. Hai người này là do Thái hậu dốc lòng nuôi nấng. Đó chính là hồng phúc của Hoàng thượng. Vi thần đã nghe qua không ít lời đồn đại nhưng lời đồn thì không thể tin. Vi thần chỉ nhìn thấy tình mẫu tử nồng thắm giữa Thái hậu và Thánh thượng. Tình cảm vĩ đại giữa tiên đế và Thái hậu, giữa Thái hậu và Hoàng thượng xứng đáng là tấm gương cho thiên hạ noi theo. Cho nên vi thần đã làm như vậy. Hơn nữa, Thái hậu còn có người thân của mình.

Lưu Nga nghe xong trầm mặc không nói. Nàng biết ý nghĩa lời nói của Thạch Kiên. Một khi mình chết đi, Nhân Tông sẽ biết chân tướng mẹ đẻ của mình. Nếu như Lý thị chết đi thì Hoàng thượng sẽ trút giận lên người thân của nàng. Đồng thời thanh danh của nàng lưu lại trong lịch sử cũng không tốt.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Thái hậu nên hồi cung đi. Sự việc lần này xảy ra quá lớn nên cần có Thái hậu chủ trì xử lý. Còn việc vi thần có làm tròn nhiệm vụ hay không thì đợi cho toàn bộ vụ án được giải quyết rõ ràng, tự vi thần sẽ cho Thái hậu một lời giải thích.

Nói xong hắn thi lễ rồi cáo từ.

Khi ra khỏi Dương phủ, Thạch Kiên còn quay đầu nhìn lại hướng Lưu Nga. Hắn bây giờ mới hiểu cách đối nhân xử thế của Lưu Nga. Chân Tông thì thẳng thắn, chân thật còn Lưu Nga thì xét về mặt độc ác có lẽ không bì kịp với Võ Tắc Thiên nhưng tâm địa của nàng cũng không kém phần thâm độc. Chỉ có điều Lưu Nga bị kẻ thù giấu mặt trong cung uy hiếp nên không có biểu lộ ra ngoài. Bây giờ xảy ra đại biến khiến hoàng cung tổn thất không ít. Thế nhưng chính điều đó lại hoàn toàn giải trừ được mối nguy hiểm cho nàng. Đến nay thì Lưu Nga có thể chính thức nắm giữ quyền hành.

Điều này khiến cho Thạch Kiên cảm thấy mờ mịt. Hắn không đi vào hoàng cung, cũng không ghé qua Đại Lý tự mà đi về nhà. Mấy tháng nay hắn tỉ mỉ vạch ra kế hoạch để đối phó với bọn phản nghịch khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết nên hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Trên đường đi, Thạch Kiên nhìn thấy cấm quân cùng với Đại lý tự và phủ Khai Phong đang vây bắt phạm nhân. Tham dự vào cuộc đại biến này có ít nhất mấy ngàn người. Nếu bao gồm luôn cả người nhà thì số lượng sẽ vượt quá vạn người. Từ xưa, trong lịch sử phong kiến, điều tối kỵ nhất chính là mưu phản. Có thể tưởng tượng kết cục của mấy vạn người này, Thạch Kiên thở dài một tiếng.

Khi Thạch Kiên về nhà thì Lưu Nga cũng ngồi kiệu loan hồi cung. Tất cả quan viên vẫn còn tiếp tục bị lệnh cưỡng chế không được ra ngoài. Tuy nhiên thông qua nhiều nguồn tin bọn họ vẫn có thể nắm được biến cố trong cung. Tuy rằng lần này Đinh Vị không có tham gia vào cuộc chính biến nhưng việc lăng mộ có nước cùng với việc có rất nhiều thân tín của Đinh Vị tham gia vào trận chiến này thì các quan viên đều có thể đoán ra kết cuộc của Đinh Vị.

Đinh Vị cũng biết mình tiêu rồi. Y đâm ra oán giận cái bộ dạng hả hê của mình ngày hôm qua. Do đó y liền viết một bản tấu chương luận tội mình dâng lên Thái hậu. Trong bản tấu chương đó, y nói mình bị Lôi Duẫn Cung lừa bịp nên lăng mộ mới gặp chuyện không may. Còn về biến cố tối hôm qua thì căn bản y không có liên quan. Tất cả các võ quan thủ thành đều bị Lôi Duẫn Cung giả truyền thánh chỉ lừa gạt. Đinh Vị còn gián tiếp đổ tội cho Thạch Kiên dung túng bọn phản loạn. Nếu như Thạch Kiên đã nắm được chứng cứ thì vì sao lại không sớm bắt giữ bọn chúng? Hắn muốn làm náo loạn cục diện của triều đình? Như vậy không phải là khiến cho triều đình mất mặt sao? Còn khiến cho Thái hậu và Thánh thượng gặp nguy hiểm.

Sự tình đã đến nước này rồi mà Đinh Vị vẫn chưa từ bỏ ý định trông cậy vào Lưu Nga có thể tha thứ cho y. Y còn đổ dầu thêm lửa vào mối quan hệ giữa Thạch Kiên và Lưu Nga. Đương nhiên bản tấu chương này y không có cách nào đưa đến tận tay Lưu Nga, mà khi đến được rồi thì cũng sẽ bị Lưu Nga xé nát.

Lưu Nga trở về hoàng cung với tâm trạng rất tức giận. Bởi vì vụ án có tính chất trọng đại nên ngoại trừ Tiết Khuê, Lưu Nga còn điều thêm Lỗ Tông và Thái Tề cùng thẩm tra xử lý. Đương nhiên Lưu Nga phải chọn người mà nàng tin tưởng. Một là Vương Tằng, còn người kia là Lã Di Giản. Nhưng hai người này một thì đến củng huyện chưa về, còn người kia thì đang cùng Tào Vĩ truy bắt người.

Kết quả thẩm tra càng lúc càng làm cho Lưu Nga tức giận. Tham ô, hối lộ thì không cần phải nói. Hãm hại, nói xấu, dối trên lừa dưới, ức hiếp lương dân thì đều lòi ra ngoài. Từ quan lớn cho đến quan nhỏ, thậm chí là bọn thái giám trong triều đình đều có phần. Bọn chúng dùng xuân dược cùng với bọn cung nữ giả làm vợ chồng. Thậm chí còn có những cái chết không rõ nguyên nhân cũng do bọn thái giám gây ra. Chỉ có bọn Thiên Lý giáo là xóa dấu vết rất nhanh. Tuy nhiên Tiết Khuê cũng đã nói cho Lưu Nga biết Thạch Kiên đã sớm có an bài, vài ngày nữa sẽ bóc trần sự thật.



Trời về chiều thì cũng là lúc Lưu Nga xuống tay với các quan viên có chức cao phạm tội. Khi trời chạng vạng thì càng có nhiều quan viên bị liên lụy. Những người này đều là phe phái của Đinh Vị. Nghe được tin tức này, Đinh Vị ở nhà cũng cảm thấy không yên.

Lúc này Thạch Kiên đang nằm ngủ say sưa ở nhà. Từ hôm qua đến giờ hắn không được nghỉ ngơi nên khi vừa về đến nhà đã nằm lăn ra giường ngủ như chết. Nhìn khuôn mặt hốc hác của Thạch Kiên mấy tháng nay, Hồng Diên và Lục Ngạc vô cùng đau lòng. Hồng Diên muốn lên phố mua một con gà về hầm thuốc bắc tẩm bổ cho Thạch Kiên. Vốn việc này là do Đinh Phố làm nhưng hai vợ chồng Đinh lão hiểu được tâm ý của Hồng Diên muốn tự mình biểu đạt sự quan tâm đối với thiếu gia nên cũng không ngăn cản.

Nhưng Hồng Diên đã đi rất lâu mà không thấy trở về. Điều này khiến cho Thạch phủ từ trên xuống dưới lo lắng không yên. Lúc này Thạch Kiên cũng đã tỉnh. Khi hắn biết việc này, hắn vô cùng sốt ruột, lại còn tưởng bọn Thiên lý giáo giở trò ma quỷ. Khi Thạch Kiên đến với thế giới này thì Hồng Diên là người làm bạn với hắn lâu nhất. Hắn hy vọng Hồng Diên sẽ không gặp chuyện gì bất trắc. Nếu như Hồng Diên vẫn chưa về thì hắn sẽ đến phủ Khai Phong chuẩn bị lực lượng để tìm kiếm.

Đúng lúc này thì cửa mở ra. Một người dân thường bước vào. Hóa ra là Hồng Diên trên đường ra chợ mua gà, khi trở về thì bị một chiếc xe ngựa đụng phải chân. Hiện tại đang nằm tại nhà tiểu thần y Lý Nam để chữa trị.

Tuy biết rằng Hồng Diên đã được nối lại xương nhưng Thạch Kiên vẫn còn lo lắng. Lão thái thái của hắn chính vì gãy xương cốt mới phải nằm liệt giường, sức khỏe mỗi ngày một yếu. Nếu như sức khỏe của lão thái thái khỏe mạnh thì sẽ không bị Đinh Vị gián tiếp hại chết. Thạch Kiên liền quyết định đi đến nhà Lý Nam.

Nhà Lý Nam có một khoảng sân rất nhỏ. Kiến trúc giống kiểu tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Trong viện có một cái giếng xây hình vuông. Không khí ở đây trong lành nhưng lại có phần lạnh lẽo. Cửa nhà được khép hờ. Phía trên cánh cửa có một câu đối mừng năm mới. Chắc là viết chưa lâu nên nét mực vẫn còn sáng bóng. Nội dung câu đối là:

- Tuyền thanh thường nhập thất. Thảo sắc bất xâm giai.

Chữ viết tuy không được đẹp lắm nhưng lại có nét tinh tế. Còn có sác thái phiêu dật, ung dung.

Thạch Kiên thở ra một hơi. Vị cô nương này có một khí chất hiếm thấy. Mỗi lần gặp nàng, hắn đều cảm thấy tâm trạng của mình cũng bình tâm trở lại.

Tuy rằng cửa khép hờ nhưng Thạch Kiên vẫn gõ lên đó hai cái. Một lát sau, Lý Nam xuất hiện trong chiếc áo lông cừu dài màu tím.

Nhìn thấy Thạch Kiên, nàng liền hạ thấp người thi lễ:

- Dân nữ bái kiến Thạch đại nhân!

Sau đó mời Thạch Kiên vào nhà. Khi vào trong nhà, Thạch Kiên nhìn thấy Hồng Diên đang nằm ngủ trên giường bệnh.

Lý Nam nói:

- Vừa rồi xương cốt của Hồng Diên bị gẫy, dân nữ đã nối xương lại cho cô ấy. Nhưng sợ Hồng Diên còn đau nên dân nữ đã cắt một thang thuốc an thần giúp cô ấy ngủ ngon.

Thạch Kiên có chút khẩn trương hỏi:

- Như vậy xương cốt của Hồng Diên về sau có bị gì không?

- Dân nữ đã kiểm tra qua, cũng không có gì trở ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng đợi cho xương cốt lành lại là tốt rồi. Dân nữ cam đoan sẽ trả lại cho Thạch đại nhân một cô nương lành lặn.

Nói tới đây, nàng đột nhiên che miệng cười nói:

- Láng giềng của Hồng Diên đều nói rằng thà cô ấy làm nô tỳ của Thạch đại nhân chứ không chịu làm vợ người khác. Nhìn thấy Thạch đại nhân đối với nô tì có nhân có nghĩa như vậy, dân nữ cảm thấy rất khâm phục.

- Lý đại phu quả thật biết nói đùa. Cây cỏ còn có mạng sống huống chi là con người. Chỉ có điều sống chung dưới một mái nhà thì tự nhiên sẽ phát sinh tình cảm. Nếu là người khác thì cũng làm như vậy thôi.

Lý Nam biết Thạch Kiên đang khiêm tốn nói nên nàng cũng không có phản bác lại. Nàng nhìn liếc qua sắc mặt của Thạch Kiên một chút rồi nói:

- Thạch đại nhân, sau một ngày không gặp sao sắc mặt của ngài lại kém như vậy?

Thạch Kiên nói:

- Cũng không có chuyện gì. Chỉ tại đêm qua không ngủ được nên khí sắc có phần hơi kém.

Lý Nam hé miệng nói:

- Dân nữ nghe nói đêm hôm qua đến sáng hôm nay trong cung đã xảy ra đại biến. Kế hoạch mưu phản của bọn phản nghịch đã bị phá vỡ. Dân nữ nghĩ chắc chắn là do Thạch đại nhân bày ra. Khó trách ngày hôm qua bất kể chơi cờ hay đánh đàn đều không tập trung.



- Cám ơn Lý cô nương đã khích lệ. Bản quan chỉ may mắn trùng hợp tham dự vào biến cố đó mà thôi.

Thạch Kiên vừa nói xong, Lý Nam đã đưa cho hắn một chung trà rồi nói:

- Hay là ngài để cho dân nữ bắt mạch? Thạch đại nhân đã không tiếc thân thể của mình nhưng nếu truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói y thuật của dân nữ quá kém.

Thạch Kiên tuy biết nàng nói giỡn nhưng nói chung cũng là có ý tốt. Cho nên hắn duỗi tay trước mặt Lý Nam.

Lý Nam bắt mạch một lúc thì gương mặt trầm lại nói:

- Thạch đại nhân, hôm nay lại xảy ra chuyện gì khiến cho tâm mạch của ngài bị kích động? Đây không phải là một tình trạng tốt.

Tuy rằng so với Trung y thì Thạch Kiên tin tưởng Tây y hơn. Nhưng hắn không thể không thừa nhận Lý Nam rất có trình độ về Trung y. Đúng là buổi sáng hắn và Lưu Nga có tranh cãi vài câu nên đến giờ quả thật trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Lý Nam còn nói thêm:

- Thạch đại nhân, chi bằng để dân nữ châm cứu cho ngài. Chỉ cần nửa canh giờ thì đại nhân sẽ hồi phục ngay.

Thạch Kiên đã chứng kiến y thuật châm cứu của Lý Nam liền lập tức đồng ý. Hắn ra lệnh cho đám người Chu Lạp đứng ngoài sân chờ thêm nửa canh giờ.

Lý Nam bắt đầu châm cứu cho Thạch Kiên. Lập tức Thạch Kiên cảm thấy Lý Nam không phải giúp hắn trị liệu đơn giản như vậy. Khi mấy cây kim đâm xuống, toàn bộ thân thể của hắn dường như bị tê liệt, không còn khả năng động đậy.

Lúc này Lý Nam lại bưng ra một chén thuốc đưa cho Thạch Kiên uống. Thuốc vừa nuốt xuống bụng thì Thạch Kiên cảm thấy không ổn. Toàn thân của hắn dường như có lửa đốt, hạ bộ cứng lại. Nhìn tình cảnh Thạch Kiên lúc này hoàn toàn phù hợp với tên gọi của hắn Thạch Kiên.

Mặt Lý Nam bắt đầu đỏ lên. Nàng thấp giọng nói bên tai Thạch Kiên:

- Thạch đại nhân, tuy rằng dân nữ rất là ngưỡng mộ tài hoa và phẩm đức của ngài nhưng không phải vì vậy mà dân nữ không biết thẹn. Thạch đại nhân, ngài có biết bọn chúng có thế lực như thế nào không? Hôm nay là ngày tốt nhất cho dân nữ thụ thai. Có lẽ như vậy mới cứu được Thạch đại nhân.

Nói tới đây, nàng đưa đôi bàn tay trắng muốt chậm rãi cởi bỏ quần áo của Thạch Kiên.

Nhìn quần áo bị lột sạch, trên người không mảnh vải che thân, chỉ còn nhất trụ kình thiên, Thạch Kiên vừa thẹn vừa giận, hắn nhìn Lý Nam với ánh mắt cầu xin. Đến lúc này hắn cũng nhận ra rằng hôm nay ả ta từ sớm đã có dự tính, ngay đến trong phòng cũng đã nhóm bếp lò, không còn nhận thấy sự lạnh giá. Bây giờ hắn không biết bị Lý Nam làm cách gì mà toàn thân mình không thể nhúc nhích, ngay cả mở miệng nói cũng không được. Chỉ còn trơ mắt mà nhìn cô ả đang cởi chiếc áo khoác màu tím, lộ ra bên trong tấm áo lót màu nguyệt sắc, rồi sau đó lại ném nó xuống đất, chỉ còn lại mỗi cái yếm màu đài sen. Sau đó nàng rên rỉ một tiếng, chui vào trong đống chăn.

Thạch Kiên không biết bị cô ả cho uống thuốc gì mà trong người nóng như lửa đốt, nhưng đầu óc hắn thì vẫn tỉnh táo, hắn ta điên đến sắp khóc. Cũng phải biết rằng đây là lần đầu tiên của hắn khi đến thế giới này, không cần biết có lãng mạn hay không, ít nhất cũng phải làm cho hắn động đậy một chút chứ.

Càng làm cho hắn cảm thấy thêm sầu não chính là Lý Nam cũng là gái trinh, quần áo đã cởi hết, ngay cả tấm che mặt cũng bỏ ra rồi, lộ ra khuôn mặt thuần khiết mà trong trắng của cô ta. Cũng không phải nói nàng không xinh, tuy rằng khi so với Triệu Dung thì kém một chút, nhưng khuôn mặt ả làm cho người ta một cảm giác sạch sẽ, tinh khiết, trên người còn tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ của cơ thể, thêm nữa là cặp mắt trong veo, khiến ả càng làm cho người ta có được cảm giác xuất trần

Điều khiến cho Thạch Kiên khó chịu vì cô ả lại là tìm không được phương hướng, người hắn giờ cứng rắn như đá, khiến cô ả xô đẩy lung tung, một lúc hắn đau không chịu nổi. Bây giờ trán Thạch Kiên đã toát mồ hôi, hắn không thể mở miệng nếu không nhất định sẽ nói: “Cô nương, làm phiền cô để ta cử động cánh tay được không? Như thế này chắc chết người mất thôi. ”

Đương nhiên Nam cô nương cũng có cảm giác gì đấy không phải, liền đứng dậy. Con ngươi trong mắt của Thạch Kiên vẫn có thể động đậy được, hắn nhìn thấy cô ả tìm đi tìm lại trong tủ sách. Khi thấy ánh mắt của Thạch Kiên nhìn mình, cô ta bối rối lấy khăn che phần dưới cơ thể lại, nhưng khi nghĩ lại phần trên vẫn chưa che, cô ta lại che phần trên, để phần dưới lộ ra ngoài. Sau cùng cô cũng thấy sự bối rối của mình, đại khái cũng không muốn che đậy nữa, liền vứt chiếc khăn ra ngoài, hướng về Thạch Kiên khẽ nói:

- Thạch đại nhân, ngài là bậc quân tử, chẳng nhẽ chưa nghe câu Phi lễ vật thị (đừng nhìn gì trái lễ) à?

Thạch Kiên nghĩ thầm rằng ta sao có thể không biết những lời này chứ, nhưng ngay lập tức ta sẽ bị ngươi đáp lại, và ta nói gì là không làm theo nguyên tắc đạo lý, chẳng hiểu đây là lý lẽ gì nữa?

Tuy nhiên cô cũng phát hiện ra lỗi mình vừa nói, mặt cô đã ửng đỏ vì xấu hổ. Sau đó khẽ gắt một tiếng, tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng nghe thấy tiếng thở nhẹ, Thạch Kiên nhìn thấy cô ả tìm được thứ kia lại là một bộ tranh Xuân Cung. Cô xem được một lúc, lại là tiếng thở nhẹ, xem ra cô ả cuối cùng đã hiểu được điều gì đó

Thạch Kiên cảm thấy tiểu đệ của mình đi vào một nơi ấm áp mềm mại, cũng xuyên phá một dị vật nào đó. Chỉ có điều vị tiểu thư này lại có vẻ ngu ngốc, khẽ hỏi:

- Thạch đại nhân, dân nữ thấy trong sách nói việc này làm cho cả nam và nữ đều vui thích, nhưng tại sao dân nữ lại cảm thấy đau như vậy? Dân nữ biết Thạch đại nhân tài học như trời, khi 10 tuổi đã viết ra kỳ thư Hồng Lâu Mộng, hẳn sẽ biết việc này. Hay là thế này, nếu dân nữ làm đúng thì ngài nháy mắt một lần, nếu dân nữ làm sai thì ngài nháy mắt hai lần nhé.

Thạch Kiên quả thực là không biết phải nói gì nữa, hắn có thể nói là đã trải qua hai kiếp, nhưng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến lại có lúc như thế này. Nhưng thân bị mỹ nữ cưỡi, không thể không cúi đầu, hắn đành phải nháy mắt lần nữa. Điều này làm cho nàng Lý Nam thêm một lần hoan hô. Cô ả làm đến lúc này, cũng đã vã hết mồ hôi. Chỉ có điều làm như vậy, khiến cô ả như mê muội quyển sách Xuân Cung kia. Ngay đến cả nhưng động tác cũng học theo, trong đó còn có cả mấy chiêu 3S siêu khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play