Sau khi ba tiếng pháo vang lên, cùng lúc Triệu Trinh, Lưu Nga, Dương thái phi, Triệu Cận xuất hiện với rất nhiều cấm binh.
Thống lãnh cấm binh trong cung của Triệu Cận chính là Chu Lịch. Y không cần Thạch Kiên chỉ bảo, lập tức phái người bảo vệ cung điện cùng với những nơi quan trọng khác.
Thạch Kiên nói với y:
- Gọi toàn bộ tướng sĩ Duệ Thành Cung, Từ Thọ Điện, Từ Đức Cung tập hợp lại.
Trong chốc lát, tướng sĩ ba nơi đã cùng tập hợp. Những tiếng la hét cũng đã đến gần bên tai.
Đứng trên lầu ba của điện Ngọc Hoa, Thạch Kiên và Triệu Cận đều nhìn thấy rõ tình hình. Dưới ánh ngọn đuốc, có rất nhiều cấm binh vây quanh nhóm nhân mã chem. giết. Điều làm Triệu Cận lo lắng là bên trong ba nhóm nhân mã đó có xe của Lưu Nga, Triệu Trinh và Dương thái phi.
Nàng hỏi:
- Sao mẫu hậu và ca ca của ta không đi?
Thạch Kiên vỗ vai của nàng, ra hiệu không cần lo lắng.
Nhưng hắn đột nhiên sửng sốt, lớn tiếng hỏi lão thái giám đứng bên cạnh:
- Lý Uyển Nghi đâu?
Hắn hỏi vì đây là một người rất quan trọng. Lý Uyển Nghi chính là mẫu thân của Nhân Tông. Nàng cũng chính là Lý thần phi, người Hàng Châu, vốn là người hầu của Lưu Nga. Bởi vì được Chân Tông sủng hạnh, sinh hạ được Nhân Tông nhưng lại giao cho Lưu Nga nuôi dưỡng. Đến giờ Nhân Tông cũng không biết được bí mật này. Nhưng Thạch Kiên thì biết. Không chỉ riêng gì Thạch Kiên mà tất cả các lão thái giám trong cung đều biết nhưng không ai dám nói ra.
Lão thái giám kia cũng là người can đảm, lập tức mạo hiểm đi tìm hiểu, trong chốc lát về bẩm báo Lý Uyển Nghi vẫn còn ở trong hoàng cung. Nhưng Lôi Duẫn Cung đã bắt nàng ấy về cung của gã.
Thạch Kiên không nghĩ là Lưu Nga lại không mang theo Lý thần phi. Lập tức hắn cũng đã hiểu dụng ý của Lưu Nga. Bà ấy muốn mượn dao giết người. Nhưng hiện tại mình đang ở trong hoàng cung, nếu sau này Nhân Tông biết được chân tướng thì sẽ trách tội mình bảo hộ bất lực. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy đổ mồ hôi.
Hơn nữa hắn còn suy nghĩ theo một góc độ khác, Lưu Nga chính là có ý đồ riêng. Kỳ thật hắn biết mục đích của Lôi Duẫn Cung, đơn giản chỉ muốn đem Lý thị ra làm quân bài giữ mạng, khi gặp nguy cơ thì tung ra. Nhưng bọn chúng đã bỏ qua một sự kiện, đó chính là tình mẹ vĩ đại. Lý thị chỉ vì đứa con có thể thuận lợi lên ngôi Hoàng đế mà nhiều năm nay trốn tại nơi bí mật đó, gần như không hề hé răng điều này cần sự kiên nhẫn và nghị lực rất lớn. Có thể nói nếu như bà ấy biết chính mình một khi làm ảnh hưởng đến địa vị của con trai thì không biết bà ấy có thể làm gì để bảo vệ con trai của mình.
Nhưng nếu như vậy thì chính mình đã không làm tròn bổn phận của một bề tôi hoặc đây chính là sai lầm lớn nhất trong đời mình, khiến cho mẹ đẻ của Hoàng đế bị kẻ xấu mưu hại. Lưu Nga cố tình muốn mình bưng bít việc xấu cho bà ấy? Hoặc muốn mình có nhược điểm để sau này mình càng thêm nghe lời bà ấy?
Nhưng hắn lại phủ nhận ý tưởng này. Có lẽ Lưu Nga muốn Lý thị phải chết. Đây là sự thật. Sau khi Vĩnh Định lăng được chế tạo và sữa chữa xong, bà ấy sẽ đem Lý thị đưa đến đến Vĩnh Định lăng, khiến Lý thị không thể gặp mặt Triệu Trinh. Lưu Nga chắc cũng không có ý gì xấu đối với mình. Nhất là bà ấy cho rằng mình còn nhỏ tuổi, không biết việc này. Sự thật, là do ở kiếp trước, hắn đã căn cứ vào các tài liệu lịch sử ghi chép lại. Ở thời đại này, không ai đề cập việc đó với hắn. Như vậy, cho dù Nhân Tông có biết thì mình cũng không phải chịu tội nghiêm trọng. Mặt khác, trong tình thế cấp bách thì tình tỷ muội vớingười chọ em tốt nhất là Dương thái phi còn không có thì nói chi đến Lý thị. Một khi lại không mang theo Dương thái phi mà mang theo Lý thị thì chắc chắn Triệu Trinh sẽ nghi ngờ và điều tra đến cùng. Từ đó sẽ điều tra ra những dấu vết để lại. Nghĩ đến đây, hắn khẽ mỉm cười, xem ra chính mình cả ngày cùng với những người này tranh đấu thì cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Triệu Cận cũng cảm thấy kỳ quái. Trong cung nhiều phi tần như vậy, những người này lá gan rất lớn, Trong ánh lửa bập bùng nàng có thể thấynhững người này ở trong cung làm xằng làm bậy, còn nghe vài tiếng phu nữ kêu ton nhau. Những phi tần được chọn vào cung đều rất đẹp, hiện tại họ đang gào khóc thê thảm. Hiện tại nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết các phi tần kia gặp phải chuyện gì. Nhưng Thạch Kiên không chú ý đến việc này. Hắn làm nàng sực nhớ tới Lý Uyển Nghi thì sắc mặt của nàng thay đổi vô chừng.
Nàng cũng gặp Lý Uyển Nghi hai lần, lần nào cũng cảm nhận được ánh mắt thân thiết đối của Lý thị với mình, ánh mắt đó mang lại cho nàng một cảm giác rất ấm áp. Nàng còn biết hóa ra Lý thị là người hầu của mẫu hậu. Mẫu hậu đối với bà ấy rất hậu đãi. Sau này Phụ hoàng đã lập bà ấy làm Uyển Nghi, ban cho bà ấy một không gian riêng trong cung điện. Có thể nói đây là đãi ngộ mà không phải ai cũng có được.
Nàng tò mò hỏi:
- Thạch thị lang, Lý Uyển Nghi rất quan trọng sao?
Thạch Kiên sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm mình không thể nói cho nàng ấy biết Lý thị chính là mẫu thân của nàng và Triệu Trinh.
Hắn trả lời qua loa:
- Công chúa, Lý thị hầu hạ mẫu thân nàng nhiều năm. Thái hậu đối đãi với bà ấy giống như là chị em. Ta lo lắng kẻ thù sẽ lấy bà ấy ra làm bia đỡ đạn.
- Đúng vậy! Ngươi phải mau cứu thoát bà ấy.
Đối với Triệu Cận cũng rất lắng Lý thị.
Đúng lúc này, Chu Lịch ở ngoài cung bẩm báo có hai công công cầu cứu.
Trong chốc lát, Thạch Kiên đã gặp gỡ hai công công này. Một trong hai công công này là Tiểu Dương công công khi xưa đã tìm cách lừa lấy bài thơ của hắn, nhưng nay không còn là Tiểu Dương nữa, nay gã được hơn hai mươi tuổi, bởi vì được Chân Tông yêu quí nên thành công công phụng sự trong nội cung. Đi theo gã còn có một công công khác độ khoảng ba mươi tuổi cũng phụng sự trong cung, tên gọi Tôn Toàn Bân. Người này hắn cũng đã nghe qua nhưng nhất thời không nhớ đến mà thôi.
Khi Tôn Toàn Bân nhìn thấy hắn thì ngay lập tức vào thẳng vấn đề:
- Thạch đại nhân, có một người cần đại nhân đi cứu gấp.
Tiểu Dương công công đứng cạnh một bên cũng gật đầu, còn lặng lẽ hướng về Triệu Cận ý chừng bảo Thạch Kiên cho Triệu Cận tránh đi chỗ khác để cho họ thuận tiện bẩm báo.
Không cần phải nói thì cũng biết bọn họ vì chuyện của Lý thị mà đến. Điều này làm cho Thạch Kiên cảm thấy hai người rất có tình nghĩa. Tiểu Dương công công thì không cần nói. Gã đã từng chịu ơn huệ của Thạch Kiên. Nhưng cái gã Tôn Toàn Bân kia thì căn bản Thạch Kiên không có tiếp xúc qua.
Hắn không kêu Triệu Cận tránh mặt mà chỉ hỏi:
- Ta chỉ muốn biết có hay không đường tắt đến tẩm cung của Lý Uyển Nghi?
Hai tên công công đều sửng sốt không hiểu tại sao Thạch Kiên lại biết được trong cung có đường tắt?
Không phải Thạch Kiên không để cho Triệu Cận rời khỏi. Hắn làm điều đó để tránh về sau Lưu Nga sẽ cho rằng bọn họ bẩm báo sự tình với riêng Thạch Kiên. Như vậy là cũng để bảo hộ cho bọn họ.
Trong lúc Tiểu Dương công công còn đang ngẩn ra thì Tôn Toàn Bân đã hoàn toàn hiểu dụng ý của Thạch Kiên. Y cúi người xuống thi hành lễ rồi nói:
- Đa tạ Thạch đại nhân đã giúp đỡ. Tôi biết đằng sau có một đường tắt đến thẳng tẩm cung của Lý Uyển Nghi.
Thạch Kiên nói:
- Con đường này chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa …. !
Nói đến đây hắn im lặng không nói thêm gì nữa. Bởi vì nếu chẳng may làm phật ý Lưu Nga thì bọn họ khó có thể ngẩng đầu lên được. Chỉ trừ khi Lưu Nga băng hà, Nhân Tông chính thức cầm quyền thì bọn họ mới trở mình dậy được.
Rõ ràng chỉ số thông minh của Tôn Toàn Bân cao hơn Tiểu Dương công công. Y lập tức hiểu ý:
- Vì Thánh thượng, chúng tôi đồng ý.
Thạch Kiên khen:
- Không tồi, ngài quả thật rất trung thành.
Câu tán thưởng này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Phải biết rằng thái giám thân thể không được toàn vẹn nên tâm lý u ám. Như Tôn Toàn Bân có thể nói là trung thành và tận tâm hoặc có thể nói là y thả con tép bắt con tôm, nhưng loại người có suy nghĩ và dám làm như y trong hàng ngũ thái giám thì không có nhiều lắm.
Sau đó Thạch Kiên lập tức lệnh cho Chu Lịch mang theo một trăm năm mươi binh lính đi theo hai vị công công nghĩ cách cứu viện và bảo hộ Lý thị.
Trên mặt Chu Lịch hiện lên sự chần chừ. Vì an toàn bí mật nên bọn họ mai phục tổng cộng tám trăm binh lính. Mỗi một cung điện chỉ có hai trăm người. Nếu gã dẫn theo một trăm năm mươi người thì nơi này chỉ còn lại năm mươi binh lính. Để bảo vệ cho Điện Ngọc Hoa này mà hai trăm binh lính kia đã phải cố hết sức. Nếu bây giờ chỉ còn năm mươi người thì không thể đảm bảo canh gác hết các trạm gác trong điện.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Không cần phải do dự. Chuyện này khẩn cấp hơn, hơn nữa nhiệm vụ lại quá nặng. Bên này đã có bản quan lo liệu. Bản quan nói cho ngươi biết, Linh Châu thành có thể thất thủ nhưng Lý Uyển Nghi chẳng những phải cứu thoát mà còn không được mất đi một sợi tóc. Điều đó còn gây áp lực cho ngươi nhiều hơn bên này. Ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này Tiểu Dương công công xen vào:
- Thạch đại nhân mới là thiên hạ đệ nhất trung thành với Hoàng thượng.
Thạch Kiên nhìn bộ dáng cười hì hì của gã thì thầm nghĩ tuy rằng Dương công công có chút tham lam, nhưng thật ra tính tình của gã cũng khá tốt. Hắn thở ra một hơi rồi nói:
- Bản quan ghét nhất là nịnh bợ. Thôi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt.
- Thưa vâng!
Tất cả mọi người đều tuân mệnh.
Tuy nhiên khi Chu Lịch rời khỏi thì Tiểu Dương công công và Tôn Toàn Bân nhìn thấy đại cung điện chỉ còn lại vài chục binh lính mà thế lực của kẻ thù lại lớn mạnh. Nhìn bóng dáng Thạch Kiên đứng trên lầu ba nhìn xuống sao trông thật cô đơn bất chợt trong mắt họ cảm thấy cay xè.
Xa xa tiếng gào thét vọng đến ngày càng nhiều. Đây chính là chủ ý của Lương Quan Khánh. Thông qua những đạo thánh chỉ giả điều động quan binh, có thể nói các tướng lãnh còn lại trong cung đều là người của Lôi Duẫn Cung hay Đinh Vị. Mặt khác còn có người của tổ chức thần bí bên trong. Đối với âm mưu lần này, bọn chúng cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng, loan truyền Lưu Nga muốn học tập Võ Tắc Thiên xưng đế, hiện nay chuẩn bị phế bỏ Nhân Tông. Đương nhiên cái cớ này có chút ngốc ngếch nhưng lại khiến người khác tin tưởng, bởi vì quyền hành của Lưu Nga hiện tại cũng không thua kém gì so với Võ Tắc Thiên ngày xưa. Y sợ rằng một khi Lưu Nga bị buộc phải xuất hiện thì dưới áp lực của Lưu Nga bọn túc vệ thừa cơ mà phản chiến. Cho nên tổ chức thần bí đã cài người vào trong đám người kia để tiến hành cướp bóc vàng bạc, hơn nữa còn cưỡng gian cung nữ khiến cho bọn người kia lâm vào tình trạng vết nhơ không thể rửa sạch. Cứ như vậy, bọn ho sẽ không thể thay đổi ý muốn được nữa.
Sau này điều tra mới biết, đã có hơn một trăm cung nữa bị bọn phản loạn làm nhục, hư hao tài sản lên đến hơn ba mươi vạn quan, những thái giám và cung nữ vô tội cũng bị sát hại đến gần một trăm người. Nếu không phải vì trời mưa thì rất có thể Lương Quan Khánh sẽ cho phóng hỏa. Điều này làm cho Thạch Kiên cảm thấy rất may mắn. Nếu Lương Quan Khánh thực hiện phóng hỏa thành công thì cho dù hắn có lập được đại công cũng không thoát khỏi chỉ trích.
Nhưng lúc này vẫn có một điều may mắn diễn ra. Đa số bọn túc vệ đều mải mê cướp bóc nên binh lính mai phục trong cung cấm vẫn chiếm thế thượng phong. Bọn họ vừa đánh vừa lui, rốt cục tụ lại thành một chỗ, cùng nhau tiến vào điện Ngọc Hoa.
Thạch Kiên sai người đóng cửa cung, sau đó đẩy dời mấy tảng đá lớn đàng trước cửa điện Ngọc Hoa, dùng xích sắt xuyên qua, đem những tảng đá này khóa vào hai cây to bên cửa. Rồi lệnh cho binh lính không tới gần mấy khối đá đó. Lúc này Triệu Cận lại thấp thỏm lo âu cho Triệu Trinh và Lưu Nga. Trên xe của Dương thái phi thì chính thực là bà ấy nhưng trong xe của Lưu Nga thì lại là cung nữ Tinh Ngô, trong xe của Triệu Trinh thì chính là thái giám Lam Kế Tông. Từ thời Thái tổ ông ta đã vào cung làm công công, sau đó cùng Thái Tông xuất chinh Thái Nguyên, từng đến Hạ Châu tuyên chỉ cho Lý Đức Minh. Lý Đức Minh đã cùng với ông ta thi đấu bắn cung tên. Ông ta bắn bách phát bách trúng khiến cho Lý Đức Minh rất nể trọng, còn ban tặng một con ngựa quý. Chuyện này tất cả mọi người trong cung đều biết. Nhưng vị thái giám này đối xử với mọi người rất khiêm tốn, quán xuyến lo lắng hết mọi việc trong cung. Sau này ông ta cáo lão từ quan về nhà ở ẩn. Khi được mời về tiếp tục chức thái giám thì ông nói:
- Ta cảm thấy về nhà trồng rau nuôi cá còn vui hơn. Việc này ta không còn hứng thú nữa.
Bởi vậy khi bình thường thì không ai nhớ đến ông ta, nhưng hiện nay sự tình cấp bách nên cần người giả mạo Triệu Trinh và Thái hậu, đánh lừa ánh mắt của Lôi Duẫn Cung. Nếu không bọn chúng sẽ tra ra hai người kia đang ở Dương phủ. Một khi bọn chúng bắt được Triệu Trinh và Thái hậu thì đại cuộc sẽ hỏng mất. Cho nên người giả mạo này chẳng những phải trung thành mà còn phải có sự bình tĩnh và thông minh. Giả mạo Thái hậu chính là cung nữ Tinh Ngô. Khi điều tra vụ án lần trước, người cung nữ này đã gây một ấn tượng thật sâu đậm cho tất cả mọi người. Khi tìm kiếm người thay thế Triệu Trinh, Thạch Kiên đã phải tốn không ít công sức. Cuối cùng hắn nhớ đến một vị công công làm việc trong cung mấy chục năm. Kỳ thật hắn nhớ đến tên người này là do có xem qua một quyển tiểu thuyết. Sau này hắn lật lại lịch sử của nhà Tống qua bốn triều đại. Về nhân phẩm của vị thái giám này thì khỏi phải bàn. Cho nên hắn đã trình tấu điều này với Lưu Nga và đã được chấp thuận.
Theo như chức quan của hắn thì không cần phải thi lễ với Lam Kế Tông và Tinh Ngô nhưng vì phép lịch sự nên hắn nói:
- Vất vả cho hai vị!
Lúc này mới quay sang thỉnh an Dương thái phi.
Cùng lúc Lôi Duẫn Cung cũng mang theo đội nhân mã chạy đến. Theo như kế hoạch của chúng là thừa lúc hỗn loạn, giết chết Lưu Nga và Triệu Trinh, sau đó thông báo cho Đinh Vị cùng hiệp lực đưa một vị thái tử khác lên ngôi. Tuy nhiên vị thái tử này khẳng định cũng trở thành một con rối trong tay bọn chúng. Hơn nữa, bọn chúng mang theo hơn một ngàn binh lính, dự đoán nhiệm vụ này sẽ hoàn thành một cách dễ dàng. Cho nên Lôi Duẫn Cung và Lương Quan Khánh cũng có chút chủ quan. Từ bốn cung điện tỏa ra rất nhiều binh lính làm xáo trộn sự sắp xếp của bọn chúng. Khiến cho bọn tướng lĩnh sĩ của ba đội nhân mã này tụ họp lại một chỗ cùng tiến vào điện Ngọc Hoa. Tuy rằng điện Ngọc Hoa hiện tại có hơn năm trăm cấm quân nhưng số lượng binh lính của Lôi Duẫn Cung bên ngoài điện thì gấp hai, gấp ba. Cấm binh bên trong điện đều là khinh giáp nhưng binh lính ngoài điện của Lôi Duẫn Cung thì là trọng giáp, hơn nữa trong tay bọn chúng còn có nhiều cung nỏ. Tình thế vẫn rất nguy hiểm như cũ nhưng Thạch Kiên vẫn không thèm quan tâm.
Hắn gọi Phạm Hộ Nhạc và Tiểu Thôi ra nâng vài tảng đá lớn đặt trên lầu ba, rồi dặn dò binh lính không được đến gần. Sau đó kêu Tiểu Thôi đem một cái ghế đặt giữa những tảng đá, rồi ngồi phe phẩy cây quạt nhỏ bằng lông ngỗng. Tuy rằng bây giờ là ban ngày, thời tiết lại lạnh lẽo, nếu có người phe phẩy quạt lông ngỗng thì sẽ khiến người khác nghĩ là người này bị bệnh thần kinh hay đang cố làm ra vẻ. Nhưng hiện tại hắn đang ngồi lẻ loi một mình tại lầu ba, đối mặt với kẻ thù hùng mạnh khiến cho tất cả các cấm binh tại điện Ngọc Hoa trấn tĩnh lại.
Bởi vì trang bị không đủ nên trận giao phong vừa rồi đã khiến cho tất cả các cấm quân cảm thấy mệt mỏi. Đối mặt với kẻ thù có số lượng nhiều, tuy rằng đã tiến vào trong điện Ngọc Hoa nhưng cũng đã có gần trăm người ngã xuống vĩnh viễn.
Ngoài ra, còn có gần trăm người bị thương. Nếu như bọn loạn đảng xông vào điện Ngọc Hoa, bọn họ căn bản không thể chống đỡ nổi.
Lương Quan Khánh nói với Thạch Kiên:
- Lưu thị chẳng phải là kẻ hiền lành, xuất thân đê tiện. Bỏ chồng trước rồi mới lấy Chân Tông, dùng yêu mị mê hoặc tiên đế để được sủng ái. Hai vị Phan, Quách hoàng hậu lại đột nhiên bị bệnh nặng mà qua đời một cách bí ẩn.. Nay lại muốn chiếm đoạt ngôi vua của con trai. Thạch đại nhân, bản thân ngài là quan quân triều đình, xin vui lòng giao nghịch phụ để được trọng thưởng.
Bọn binh lính đều biết mình hôm nay mắc phải tai họa không nhỏ. Nếu không diệt trừ Lưu Nga thì sẽ bị tru di cửu tộc. Vì thế tất cả cùng nhau giơ binh khí lên nói:
- Mời giao nghịch phụ để được trọng thưởng.
Đương nhiên bọn chúng cũng đều nghĩ đến chiều hướng tốt. Nếu sự việc thành công, bọn chúng chẳng những không bị ghép tội mà còn có thể lập công.
Thạch Kiên nhìn những người này. Đây chính là một mẻ cá lớn.
Hắn phe phẩy quạt nói:
- Vị công công này trông lạ mặt quá. Xem ra chính ngươi là một trong những chủ mưu của vụ này? Tuy nhiên ngươi không hiểu biết chút nào. Đã mưu phản rồi mà còn muốn học theo Lạc tân vương hịch văn (là đoạt Lương Quan Khánh nói ở trên), thật sự là làm bản quan rất thất vọng.
Nói xong hắn không ngừng ngồi rung đùi tỏ ra đắc ý. Vốn không khí trong điện rất là trang nghiêm nhưng nhìn thấy hành động của hắn như vậy, mọi cấm quân trong điện đều cười to, thậm chí có người của bọn loạn đảng bên ngoài cũng thầm cười trộm.
Lúc này Lôi Duẫn Cung thấy tình hình không ổn liền nói:
- Các ngươi đừng để cho hắn nói hươu nói vượn. Bản quan tận mắt nhìn thấy hắn và nghịch phụ có những hành vi mờ ám, rồi cùng với Thánh Thượng lừa gạt quỷ thần.
Thạch Kiên lắc đầu nói:
- Lôi đại nhân, nếu là người bên ngoài thì việc mưu phản chắc hẳn là có nguyên nhân. Nhưng Thái hậu đối với ngươi cũng là ân trọng như núi. Hiện tại ngươi biết trong lăng mộ có nước nhưng lại không đến tạ tội với Thái hậu mà ngược lại còn đào hầm hút nước, dùng vôi để che giấu chân tướng, muốn linh cữu tiên đế trôi nổi trên mặt nước. Ngươi còn có tư cách gì mà nói vì triều đình mà tận trung chứ? Lại còn kéo theo những người này xuống vũng bùn cùng với ngươi. Tiếp theo ngươi lại sai hai tên Lỗ Hoảng và Từ Mục trốn trong tẩm cung Thái hậu, âm mưu hạ độc để khống chế Thái hậu nhằm đạt được mục đích của mình, đấy chính là tội thứ hai.
Nghe Thạch Kiên nhắc đến Lỗ Hoảng và Từ Mục, Lôi Duẫn Cung thấy đại cục đã chuyển đổi, đang có xu hướng mất đi. Nếu Thạch Kiên đã biết nhiều như vậy, chắc hẳn đã có phòng bị. Trái lại chính bản thân mình sẽ phải bị giết.
Thạch Kiên còn nói:
- Thứ ba, ngươi cấu kết cùng với Thiên lý giáo cùng nhau tạo phản, còn có tư cách gì mà nói giúp đỡ Hoàng đế chứ. Ngươi muốn ghép chuyện phù trợ Hoàng đế với việc mưu phản cấu kết với bọn tà giáo vào cùng một chỗ sao? Xin ngươi chỉ giáo!
Khi Thạch Kiên đề cập đến Thiên lý giáo, bản thân Lương Quan Khánh cũng cảm thấy rúng động. Y nhớ tới mấy ngày hôm trước, trưởng lão của Thiên lý giáo đem những thành viên chủ yếu rút lui khỏi kinh thành. Lúc ấy y còn vô cùng bất mãn nhưng trưởng lão lại nói với y là theo quan điểm của Công chúa thì việc này không thể thành công. Điều này làm cho y không phục lắm. Lần hành động này có thể nói là do một tay y tỉ mỉ bày ra. Đến bây giờ, Thạch Kiên chỉ bắt được mấy chục thành viên thôi, muốn tạo sự uy hiếp thì không thể được. Thạch Kiên lại càng không thể biết chuyện này do y bày ra. Hiện tại y nghe Thạch Kiên đề cập đến Thiên Lý giáo thì y đã hiểu những điều Thạch Kiên biết quá nhiều so với tưởng tượng của y. Quả đúng như lời công chúa nói, kế hoạch sẽ bị thất bại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT