Triệu Dung lại nói:

- Bản cung nghe nói công tử nhà các ngươi là người hùng tài đại lược, tương lai chẳng phải là vật trong ao.

Không biết đột nhiên nàng nhắc đến Nguyên Hạo là có dụng ý gì, nhưng nhớ ra Nguyên Hạo, Lý Trọng Chiêu vẻ cung kính nói:

- Công tử nhà chúng thần vẫn là một anh tài trời sinh, bàn về tài thiên phú thì công tử không thua kém Thạch đại nhân, chẳng qua Thạch đại nhân là người tài khí, còn công tử nhà chúng thần là người võ lược. Nếu nói về thành tích thì tương lai công tử không kém gì tổ tông.

Triệu Dung nói:

- Đúng, Thạch đại nhân cũng từng nói vậy, chàng nói người đầu tiên gây mối nguy hại cho Trung Quốc sau này là công tử nhà ngươi. Nhưng công tử nhà ngươi giờ này đang xuất chinh Cam châu, dân tộc Hồi Hạc và dân tộc Hãn Dạ Lạc Hột của Cam Châu cũng không phải dễ thay đổi được. Nếu công tử muốn chinh phục họ thì không thể chỉ bỏ ra một hai ngày. Lúc này nếu Đại tống chúng ta chencông, thì có thể tưởng tượng là sẽ lấy đi toàn bộ tinh binh của lệnh công tử, như vậy Đại Tống ta nhất cử đã có thể lấy được Linh châu, Lương châu. Đồng thời có thể giải quyết được sự uy hiếp Trung Nguyên mà nhà Lý các ngươi gây ra.

Lý Trọng Chiêu cười, nói:

- Quận chúa điện hạ, ý nghĩ của người thật không tồi, nhưng người nghĩ rằng quý quốc triều đình có mấy người có cùng ý nghĩ như Quận chúa?

Triệu Dung nghe xong, không nói gì, đúng là, bây giờ triều đình đang nóng lòng cầu hoà, cơ bản là không có viên đại thần nào muốn đánh nhau, họ chấp nhận bỏ ra chút tiền hoặc chịu cắt nhượng một ít đất ở vùng biên xa xôi để mua sự bình an. Triều đình hiện nay thứ gì cũng thiếu, nhưng thứ duy nhất không thiếu đó là tiền, một ít đất vùng biên xa xôi cũng như cái sườn gà, ăn thì vô vị, bỏ đi thì tiếc. Nhưng đúng là đã có lần Thạch Kiên tâm sự với nàng, mất tiền mất đất là chuyện nhỏ, nhưng lâu dần rồi các tướng sĩ và Triều đình đều mất đi chí tiến thủ, sau này ngộ nhỡ một dị tộc nào đó lớn mạnh lên, nhất thống được tất cả các tộc khác ở phương bắc, như vậy Tống triều nhẹ thì xuất hiện cục diệnNam Bắc triều đảo loạn. Nặng thì chàng không nói nhưng Triệu Dung hiểu rằng sẽ khiến cho các dị tộc này có khả năng đạt được giấc mộng thống nhất Trung nguyên. Nàng vẫn còn nhớ khi nói câu này sắc mặt hắn lộ ra vẻ ưu lo.

Nàng lặng đi hồi lâu, rồi nói:

- Cũng phải, việc này khiến ta nhớ đến câu chuyện lão nông và con rắn, hoặc một con cừu và một con sóinói chuyện đạo lý.. Liệu có nói được thông tỏ không?

- Quận chúa, người nói sai rồi, thực tình con cừu này lúc bắt đầu đã muốn phản kháng rồi. Nhưng phản kháng lần nào thất bại lần đó. Lâu dần, con sói vừa già vừa bệnh, cừu thì càng nhiều lên, nhưng nhìn thấy nó vẫn sợ.

Triệu Dung thản nhiên cười:

- Vậy sao? Thế các ngươi còn lo lắng điều gì? Vẫn muốn làm loạn hoàng cung Đại tống của chúng ta lên sao?

Lý Trọng Chiêu nói:

- Đây cũng chính là tại sao nói sói thì mãi mãi vẫn là sói. Ở bất cứ đâu, bất cứ nơi nào nó vẫn giữ cảnh giác, chẳng giống như cừu chỉ cần nhìn thấy một đám cỏ xanh là quên hết tất cả.

Triệu Dung nói:

- Lý đại nhân, đừng có nói kiểu đắc ý quá, rốt cuộc đại Tống chúng ta là con cừu hay là con hổ vẫn còn ngủ say thì còn chưa biết được. Đồng thời đâycũng không phải chuyện của ngươi. Có điều tình thế trước mắt là rất có lợi cho ta.

Kỳ thật nàng không muốn nói dây dưa tới vấn đề này nữa, Triều Tống bất luận là từ chỗ trình độ phát triển, số dân, diện tích đất đai đều lớn hơn Liêu Quốc và Tây Hạ nhiều lần, thậm chí cả chục lần, nhưng từ khi giao tranh đến nay, thì đúng là thắng ít bại nhiều, nhắc đến đó nàng không còn cảm thấy vinh quang tự hào nữa.

- Ồ, vì sao vậy?

- Có lẽ từ khi Lý Kế Thiên có mưu đồ quỷ kế đến nay, các ngươi may mắn thắng được mấy trận. Thế nhưng liệu các ngươi có nghĩ được rằng đó là do Tiên đế triều đình ta thương dân, không muốn có thêm nhiều binh sĩ phải chết mà dẫn đến nhiều gia đình tan nát. Nếu như Đại Tống ta dấy binh toàn quốc, khuynh triều tấn công, thì Tây Hạ các ngươi liệu có đạt được kết quả như vậy không? Nhưng sự kiên nhẫn của bất luận là người nào hay một triều đình nào đó cũng chỉ có hạn. Nếu như bản Quận chúa thật sự có chuyện, thì không cần đến phụ thân, mà Thái hậu cũng sẽ nổi giận, ta tin rằng lúc này quý quốc xuất binh thì chính là lúc không thể chiếu cố được nữa. Như vậy bản Quận chúa chết cũng có ý nghĩa.



- Quận chúa nói rất đúng. Vì thế từ đầu đến cuối thần đều không muốn giết hại người.

- Cho nên ngươi mới nghĩ đến cách hạ lưu này?

- Vì đất nước, thế nào là “hạ lưu”? Mạnh Thường Quân dùng gà qué chó má mà lại được giai thoại lưu truyền nghìn năm, bản quan cũng không muốn ở đằng sau.

Thấy lúc nói câu này hắn rất trang nghiêm. Triệu Dung không khỏi bật cười, nói:

- Rất tốt, thế nhưng các ngươi hiểu về ta và Thạch đại nhân được bao nhiêu?

Nói đến đây nàng lộ vẻ mặt buồn cười, dường như đang nghĩ lại lời nói của Thạch Kiên, khiến nàng cảm thấy rung động. Nàng lại nói:

- Có lần khi ta và Thạch đại nhân đàm luận về thơ ca, bất giác nói đến bài thơ “Trường hận ca” của cư sĩ Hương Sơn, cũng nói đến chuyện của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi. Lúc đó bản Quận chúa nói Dương Quý Phi sẽ là thê tử đầu tiên của Thọ Vương, sau đó lại tằng tựu với công công, nên có kết cục vậy cũng không lạ. Thạch đại nhân đã phản bác lại ta, chàng nói về trinh tiết, nói trinh tiết trên tình cảm là quan trọng nhất. Chỉ có điều Dương Quý Phi một lòng làm cho Đường Minh Hoàng vui vẻ. Nhưng Đường Minh Hoàng vì được binh sĩ bảo vệ, khiến nàng phải tự đày ải bên sườn núi. Còn nếu muốn nói về nhân luân chồng vợ, chàng phục nhất là tình cảm của Tiên đế và Hoàng hậu.

Những lời nói sau Thạch Kiên không nói, nàng cũng không nói. Đối với Lưu Nga là người có hai mặt chồng, chỉ có Khấu Chuẩn dám chỉ ra, những người khác mặc dù đều biết nhưng ai dám nói. Cũng giống việc nàng thích Thạch Kiên, Thạch Kiên cũng không dễ nói ra. Nhưng Lý Trọng Chiêu hiểu ý của nàng, cách nghĩ của Thạch Kiên và những người khác không giống nhau, so với nhữngkẻ xem trọng thao tiết thân thể thì hắn càng coi trọng tình cảm của người con gái này đối với hắn hơn. Cũng chính là cho dù y có chiếm đoạt được Triệu Dung thì cũng không nhất định sẽ uy hiếp được nàng..

Triệu Dung lại nói:

- Bởi chỉ có Thạch đại nhân suy nghĩ như vậy, nên chàng mới có thể viết ra được hai tác phẩm vừa lâu dài, vừa mới mẻ, cũng chỉ có tài năng đó thì chàng mới viết được bộ kỳ thư 《 Hồng Lâu mộng 》khiến cho các nữ tử trong thiên hạ say mê., Chính vì vậy nên nếu như bản quận chúa vì bất đắc dĩ bị thất tiết thì ta tin rằng chàng cũng sẽ không ghét bỏ ta.

Nàng tạm dừng một lát, sắc mặt bỗng trở nên đoan trang, nói:

- Tất nhiên điều này không có nghĩa là bản cung sẽ không quan tâm. Nếu ngươi thật sự muốn làm việc này, bản cung có thể thề với trời, đời này đem mưu trí của ta kết hợp với tài hoa của Thạch đại nhân nếu không diệt được Tây Hạ thì không làm người. Sau đó bản cung sẽ lấy máu tươi của toàn bộ người Tiên Ti Hạ tộc để báo thù.

Nói xong, nàng không nhìn hắn, chỉ thưởng thức trà, vẻ mặt ung dung tự tại. Thậm chí nàng còn đi ra vườn để ngắm cây hoa mai đã sắp héo tàn do bị băng tuyết, dường như nàng là khách đến chơi vậy.

Thực tế từ ngày xưa địa vị của nữ tử thấp kém, cho nên dù là công chúa nhưng có lúc vì hoà bình an ninh của quốc gia mà trở thành công cụ hi sinh cho lợi ích quốc gia, Hoàng đế cũng sẽ gả họ đến một nơi xa xôi, trong đó người nổi tiếng nhất là công chúa Văn Thành. Huống hồ nàng chỉ là một Quận chúa. Nhưng gả đi xa và bị hại là hai việc khác nhau. Gả đi xa là thông qua sứ giả cầu thân, sau đó còn có rất nhiều lễ tiết, cuối cùng mới gả công chúa đi. Thậm chí có vị hoàng đế còn thương tiếc con gái mình nên đã chọn cô gái khác để thay thế. Trong đó nổi tiếng nhất là Hán Chiêu Quân. Cũng giống như vậy, để biểu thị sự tôn trọng, nơi được gả cũng phải long trọng chuẩn bị. Ví như Tán Bố của dân tộc Thổ Phiên để lấy được công chúa Văn Thành và biểu thị sự tôn trọng nàng, họ đã xây riêng cung điện Potala. Còn “viên ngọc quý” của Bát Vương Gia, người có quyền thế nhất Tống Triều hiện nay, nếu như gặp hại thì có thể thấy là Nguyên Nghiễm và triều đình nhà Tống sẽ nổi giận lôi đình. Tất nhiên là cũng không thể nói rằng họ sẽ vì chuyện này mà xuất binh. Giả sử có xuất binh thật, với tình hình Tây Hạ hiện nay thật sự là không tốt, trong chuyện này y cũng không giám đi đánh cược một phen.

Như vậy là hiện nay nếu hắn bắt Triệu Dung thì sẽ tạo nên một cục diện khó xử, mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó.

Hắn nhìn dáng vẻ tự tại, tự đắc từ sau lưng nàng rồi đột nhiên nói:

- Bản quan cũng nghĩ kỹ rồi, thực tế việc này rất đơn giản, chỉ cần bản quan giết chết người, rồi không thừa nhận, thần tin rằng Thạch đại nhân không giám bắt thần tra tấn bức cung.

Triệu Dung nhìn hắn lắc đầu nói:

- Có lẽ tộc người Tiên Ti các ngươi là một dân tộc nóng vội, rất biết đánh giặc. Nhưng nói đến việc dùng tài trí, thì các ngươi còn kém xa. Ngươi cho rằng bản cung chỉ làm một việc đơn giản là vứt cành cây xuống đất để làm dấu vết sao?

Nói đến đây, nàng lấy ra một hộp phấn.

Lưu Diệp nói với Thạch Kiên:

- Thạch đại nhân, chẳng lẽ người đã biết tung tích của Quận chúa rồi?



Bây giờ hắn ta còn lo lắng hơn cả Thạch Kiên, nếu Triệu Dung xảy ra chuyện trên địa bàn của hắn ta, thì đường quan của hắn coi như đã đi đến cùng.

Thạch Kiên nói: Lưu đại nhân, ngài hãy dùng mũi hít sâu một chút.

Lưu Diệp hít một cái, nói:

- Không thấy gì cả.

Thạch Kiên nói:

- Ngài thử nghĩ lại xem, có phải là trong không khí có một loại mùi hương nhè nhẹ?

Lưu Diệp nói:

- Có cái gì đó, có thể là mùi hương của đám kỹ nữ đi qua còn lưu lại.

Bây giờ con phố này rất đông đúc phồn hoa, nhất định có rất nhiều kỹ nữ đi đến tận đêm khuya mới trở về. Họ cũng đánh phấn, khi đi qua, không khí còn lưu lại chút hương cũng là chuyện bình thường.

Thạch Kiên lại lắc đầu nói:

- Đây không phải là do mùi hương của đám kỹ nữ làm lưu lại, mà là mùi hương đặc trưng mà Dung quận chúa vẫn dùng. Loại phấn này được lấy từ chất dịch của hoa lan. Hiện nay trong kinh chỉ có một nhà làm ra loại phấn này, vả lại số lượng làm racũng không nhiều.

Nghe hắn nói, Lưu Diệp đầu tiên thấy xấu hổ, chẳng hoá ra ông ta nói Dung quận chúa là “kỹ nữ”, thật là bất kính. Nhưng mắt ông ta bỗng sáng lên rồi nói:

- Ý ngài là Dung quận chúa cố ý để lại hộp phấn này trên đường. Sau đó chúng ta cứ theo mùi hương của phấn thì sẽ có thể tìm thấy nơi mà người bị đưa đến?

Thạch Kiên gật đầu, ra hiệu là đúng.

Lúc này trời càng sáng hơn, tiểu Thôi đôi mắt sắc nhọn. Rõ ràng đã tìm thấy bột phấn rơi ở dưới đất. Thạch Kiên dùng mũi ngửi đám bột phấn đó, càng thêm khẳng định nói:

- Đúng, chính là loại phấn này.

Đương nhiên biết được ký hiệu mà Dung quận chúa để lại rồi, họ liền hành động nhanh chóng. Dù sao thì Dung Quận chúa chỉ có hai nữ tử yếu đuối, rơi và tay bọn Tây Hạ hung ác thời gian lâu như vậy sẽ dẫn đến đêm dài lắm mộng. Hơn nữa trời càng sáng, người đi lại càng nhiều, sẽ không dễ phân biệt mùi hương này. Vậy là họ bám theo mùi hương đó tiếp tục tìm kiếm.

Triệu Dung cầm hộp phấn chơi rồi nói:

- Thạch đại nhân, kỳ thực lần này là ta khảo nghiệm chàng. Nếu chàng không qua được, muốn ta sau này can tâm tình nguyện cùng hầu hạ chàng với người phụ nữ khác, thì ta sẽ không cam lòng đâu.

Khảo nghiệm? Lý Trọng Chiêu càng không hiểu, dọc đường hắn rất cẩn thận, nhưng không phát hiện ra vật mà nàng làm rơi. Ngay cả cái khăn tay để chỉ phương hướng mà hắn sợ nhất cũng không có. Nhưng hắn đã nhìn thấy hộp phấn trong tay nàng, đột nhiên sắc mặt tối lại, hắn kêu lên:

- Người đâu, lập tức giải Dung quận chúa đi nơi khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play