Đương nhiên dây chỉ là điều Thạch Kiên muốn trong lòng, hắn không có khả năng làm như vậy. Đầu tiên, lão thái thái từ sau khi thích khách tiến vào phủ lần trước, bị hoảng sợ, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, thường xuyên sinh bệnh. Nếu lão thái thái biết Uyển Dung mà bà rất vừa lòng này là gian tế của Liêu quốc, sẽ lại bị kinh hãi lần nữa, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Còn có một nguyên nhân nữa, hiện tại Thạch Kiên khác với trước kia, hắn hiện tại có chức quan trọng, hơn nữa ảnh hưởng của Uyển Dung với dân gian cũng rất lớn, không có chứng cớ, hắn mạo muội đuổi nàng ra cũng sẽ khiến cho người bên ngoài bình luận không tốt. Mặt khác từ sau khi lão thái thái bệnh, Uyển Dung đúng là chiếu cố lão thái thái rất cẩn thận, Thạch Kiên cũng là không đành lòng.

Đương nhiên nếu đã biết thân phận của Uyển Dung, bắn tên có đích ngắm, sẽ điều tra ra rất nhanh.

Sau khi cảm tạ Liêu Thánh Tông ban thưởng, Da Luật Tông Chính còn nói:

- Bản quan cũng nghe thấy chuyện vào Nguyên Tiêu Thạch học sĩ đấu câu đối, bản quan cũng có một vế đối, mong Thạch học sĩ chỉ giáo.

Thạch Kiên a một tiếng, nói:

- Như vậy xin mời xuất ra.

Da Luật Tông Chính nói:

- Long chủ bút, cung chủ bút, long cung cộng chủ bút.

Thạch Kiên cười, thầm nghĩ cái này có gì khó đâu, hắn thuận miệng đáp:

- Mã tân vương, lạc tân vương, mã lạc các tân vương.

Da Luật Tông Chính lại nói:

- Đối liên, đối liên, đối đối liên; liên đối, liên đối, liên liên đối; đối đối đối liên, liên liên liên đối, đối đối liên liên, liên liên đối đối, đối ——

(Liên ở đây vừa có nghĩa là vế đối, vừa có nghĩa là liên tục

Đối vừa có nghĩa là câu đối, vừa có nghĩa là đúng)

Thạch Kiên lại đáp:

- Tiêu dạ, tiêu dạ, tiêu tiêu dạ; dạ tiêu, dạ tiêu, dạ dạ tiêu; tiêu tiêu tiêu dạ, dạ dạ dạ tiêu, tiêu tiêu dạ dạ, dạ dạ tiêu tiêu, tiêu.

(Tiêu ở đây vừa có nghĩa là ăn, vừa có nghĩa là tiêu thụ, tiêu hóa

Dạ vừa có nghĩa là đêm, vừa có nghĩa là ăn)

Da Luật Tông chính vuốt tay, nói:

- Hai câu đối này tuy không khó, nhưng Thạch học sĩ lại nói ra đáp án mà không cần nghĩ ngợi, quả nhiên là tài học hơn người.

Thạch Kiên tâm nói ngươi cứ phấn chấn đi, đặc biệt còn câu đối sau nữa, khó khăn không lớn à? Hắn cười cười nói:

- Hạ quan cũng có một vế đối, mời Da Luật quý sử thưởng thức.

Da Luật Tông Chính bất an hỏi:

- Sẽ không quá khó khăn đi?

Thạch Kiên đáp:



- Không khó. Quý sử nghe cho rõ: “Điểu tại lung trung dục Trương Phi, vọng Khổng Minh, vô nại Quan Vũ."

Chim trong lồng, nhìn lỗ sáng, muốn bay cao, ngại chi lông cánh

Điểm thú vị là trong vế này có ba tên nhân vật nổi tiếng trong truyện Tam quốc chí là Khổng Minh (có nghĩa là lỗ trống trong cái lồng), Trương Phi (có nghĩa là giương cánh để bay) và Quan Vũ (có nghĩa là quan tâm đến lông cánh)

- A, vế đối này giải thích thế nào?

Da Luật Tông Chính suy nghĩ nửa ngày cũng không có đáp án, đành cầu cứu mà nhìn Uyển Dung, nhưng Uyển Dung đã lâm vào suy tư.

Thạch Kiên nói:

- Vế đối hay không nhiều lắm, nói ra vốn không còn ý tứ, nếu một tháng sau quý sứ vẫn không nghĩ ra đáp án, hạ quan có thể viết thư nói cho ngươi.

Tông Chính không có cách nào khác, hắn đã bắt đầu hối hận. Chính mình tìm thiếu niên này thử tài học vấn, còn không phải tự mình tìm khổ. Hắn đứng lên cáo biệt Thạch Kiên, chỉ có lúc này, Thạch Kiên mới chú ý trong mắt Uyển Dung hơi hơi có lệ quang, nhưng nàng làm bộ như không thèm để ý, nói:

- Hạt cát bay vào mắt.

Thạch Kiên sau khi tiễn Da Luật Tông Chính, hắn lại vội vàng đi đến xưởng đóng tàu. Hiện tại hắn hận một phút đồng hồ không biến thành hai để sử dụng. Nhưng khi đi ngang qua một ngõ nhỏ thấy rất nhiều người vây quanh, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi

Hiện tại những người diễn xiếc, tạp kỹ không ít, hát nói, diễn xướng, các loại hình hoạt động giải trí đều có, cũng không giống như kiếp trước vì bộ mặt thành phố, có người cai quản. Lúc đầu Thạch Kiên cũng không thèm để ý, nhưng khi cỗ kiệu đi qua, nhìn người biểu diễn giữa bãi trống chỉ là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, tương đương tuổi tác của hắn. Hắn liền cảm thấy hứng thú, bảo kiệu phu dừng lại. Lúc này mọi người đang xem hay cũng không ngờ thiếu niên vang danh khắp thiên hạ cũng đến xem náo nhiệt, nên không ai chú ý tới hắn.

Thạch Kiên nhìn thấy một tiểu hòa thượng, hắn đứng ở giữa biểu diễn đao thuật, cây đại đao to lớn được hắn huy vũ nhẹ nhàng. Hắn biểu diễn xong, bởi vì còn nhỏ tuổi, nên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hắn nói to với mọi người đang đứng bốn phía:

- Các vị phụ lão thân, tiểu tăng sư phụ bất hạnh mất, ngay cả tiền an táng cũng không có, đành xin các vị phụ lão thân giúp đỡ

Nói xong lấy ra một cái chậu cầm trên tay, hướng mọi người xin tiền.

Những kẻ lừa đảo như vậy kiếp trước Thạch Kiên đã thấy qua nhiều, cái gì mà cha mẹ trong nhà sinh bệnh, hoặc là ví tiền bị đánh cắp không có lộ phí trở về, vân vân… . Hắn lộ ra một nụ cười khinh miệt, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng tiểu hòa thượng kia so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn, thân hình nhoáng lên một cái, đến bên người hắn nói:

- Vị tiểu quan này, sư phụ của tiểu tăng thật sự đã qua đời.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy Thạch Kiên, đồng thanh hô lên:

- Thạch học sĩ.

- A, Thạch học sĩ?

Tiểu hòa thượng kia vội vàng đưa tay túm lấy tay áo hắn.

Thạch Kiên khẽ mỉm cười, nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi nói ngươi biểu diễn trên đường vì muốn an táng sư phụ ngươi?

Tiểu hào thượng gật gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Thạch Kiên lại cười nói:

- Là thật hay giả?



Tiểu hào thượng lại gật đầu nói:

- Là thật. Người xuất gia không bao giờ nói dối.

Thạch Kiên nói:

- Như vậy đi, ngươi mang ta đi xem di thể của sư phụ ngươi. Nếu là thật, bản quan liền giúp ngươi đem sư phụ ngươi đi hạ tang. Nhưng nếu là giả, bản quan sẽ phán ngươi tội danh lừa gạt.

Tiểu hòa thượng gật đầu tán thành.

Thạch Kiên theo hắn đi vào một ngôi miếu đổ nát. Kết quả đúng như hắn sở liệu, thật đúng là có một lão hào thượng đã viên tịch. Xem ra đã chết được vài ngày, bắt đầu có mùi thối.

Tiểu hòa thượng này đã khiến Thạch Kiên động lòng trắc ẩn, hắn hỏi:

- Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ngươi về sau tính toán làm thế nào?

Tiểu hòa thượng lúc đầu thấy Thạch kiên lộ ra vẻ mặt khinh miệt, còn sợ hắn hiểu lầm chính mình, nhưng hiện tại nghe thấy, biết được thiếu niên tương đương mình kia chính là Thạch Kiên, liền trả lời có chút nhút nhát. Hắn tên thật vốn kêu là Thôi Vĩnh Nguyên, pháp danh là Bi Thích. Cha mẹ đã mất từ khi còn nhỏ, lưu lạc khắp nơi, sau được lão hòa thượng này thu lưu, còn dạy hắn võ nghệ. Hiện tại lão hòa thượng đã chết, hắn lại không có tiền an táng, mới diễn xiếc ở đầu đường, nghĩ muốn kiếm mấy đồng an táng cho sư phụ. Nhưng nhiều người giống như Thạch Kiên, đều không tin hắn, không mấy người cho hắn tiền. Cho nên hắn mới gấp gáp lôi kéo tay áo Thạch Kiên. Về chuyện sau này, hắn vẫn chưa suy nghĩ, hoặc là sẽ tìm một chùa miếu nào đó để nương tựa.

Thạch Kiên nói với hắn:

- Như vậy đi, bản quan cho ngươi tiền an táng sư phụ. Chờ sau khi ngươi an táng xong cho sư phụ, có thể tới nhà ta. Tuy nhiên ngươi hay là hoàn tục đi, dùng tên thật của ngươi.

Dù sao một tiểu hòa thượng cái đầu trơn bóng ở trong nhà hắn, thật sự có điểm quái dị.

Nói xong, hắn bỏ lại hai lượng bạc vụn, rời đi.

Thôi Vĩnh Nguyên còn ngơ ngác đứng ở nơi đó. Cho đến khi mọi người khen hắn gặp được vận may, này là một bước cá chép hóa rồng, hắn mới nhớ ra còn chưa cảm ơn người ta, đợi cho hắn đi ra tới cửa, Thạch Kiên đã sớm ngồi kiệu đi mất rồi.

Vài ngày sau Thạch Kiên vẫn rất bận rộn, máy tiện rất đơn sơ, đồ vật làm ra không tiêu chuẩn, còn có công nhân không quen việc, tạo thành rất nhiều lãng phí. Tỷ như làm đinh ốc, thành phẩm đạt được chỉ có 30%, càng không nói đến bánh xe tiêu chuẩn, tạo thành đại bộ phận linh kiện đều báo hỏng. Nhìn thấy thép tốt cứ một cái lại một cái bị làm hỏng, khiến đám võ quan đứng xem một bên đau lòng không thôi. Chuyện này lại càng khiến công nhân thêm khẩn trương. Nhưng Thạch Kiên lại an ủi bọn họ rằng không cần gấp, toàn bộ là luyện tay nghề, về sau khi tay thành thạo, bọn họ sẽ có tác dụng lớn hơn nữa. Về phần nhóm võ quan, Thạch Kiên coi lời nói của bọn họ như gió thoảng bên tai, có vũ khí tốt là được sao? Nhưng hiện tại dù vũ khí của Đại Tống tốt hơn so với Liêu quốc, nhưng không phải chỉ có phòng thủ thôi sao. Còn có Tây Hạ phía sau, chỉ một địa phương nhỏ như vậy, chẳng những cướp mất độc lập của bọn họ, còn bắt bọn họ tiến cống. Sỉ nhục! Mà nay nếu có công nhân tay nghề thuần thục, có thể làm ra nhiều đồ vật, chẳng phải là còn tốt hơn nhiều so với hiện tại luyện ra trăm ngàn cương đao sao. Đương nhiên những điều này hắn không nói ra.

Hắn còn dặn dò Phạm Hộ Nhạc làm một việc, chính là phái người điều tra Da Luật Đảo Dung. Khiêu vũ với sói nghe tình thơ ý họa, nhưng xảy ra trên đầu mình thì lại không hề tốt. Nhưng hắn không chú ý tới phía sau lưng mình luôn có một đôi mắt âm thầm theo dõi hết thảy mọi thứ. Ánh mắt thâm trầm như thế, dù thông minh như Phạm Hộ Nhạc cũng không phát hiện ra.

Khi Thạch Kiên còn đang vội vàng, rốt cục máy hơi nước đầu tiên cũng đã làm ra. Nhưng vận hành không được mấy giờ liến báo hỏng. Thạch Kiên kiểm tra mới phát hiện ra nguyên nhân, hóa ra hắn chế tạo hệ thống không đủ bôi trơn, khung máy móc bị tiêu hủy, chỉ đành làm lại. Cho đến khi buổi tối hắn cạn kiệt sức lực về đến nhà, lại nghe thấy trong nhà phát ra từng trận tiếng cười. Thạch Kiên cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trong nhà xảy ra việc tốt gì?

Hắn bước vào liền thấy, hóa ra là tiểu hòa thượng kia đến đây, đang biểu diễn cho lão thái thái xem mấy động tác chọc cười.

Tiểu Thôi nhìn thấy Thạch Kiên vội vàng thi lễ, Thạch Kiên bảo hắn không cần khách khí.

Như vậy qua hai tháng, rốt cục Thạch Kiên cũng chế tạo thành công máy hơi nước, đem nó lắp vào con thuyền được bọc thép kia.

Sau đó hắn sơn hết toàn bộ chiến thuyền để nó không thấm nước. Đương nhiên đây cũng không phải là một con thuyền đúng nghĩa. Chiến thuyền này chỉ là một con thuyền thí nghiệm, tỷ như chấn động của hơi nước đối với thuyền, tốc độ của chân vịt, cần tiến thêm một bước nghiệm chứng.

Vì muốn mọi người có hiểu biết về đồ vật mới này, Thạch Kiên chọn tiết đoan ngọ tháng năm để thử thuyền. Hôm đó ngoài bờ sông sẽ có một trận đấu thuyền rồng. Thạch Kiên muốn dùng loại thuyền không buồm này so tốc độ với loại thuyền có tốc độ nhanh nhất hiện nay là thuyền rồng

Nghe được tin tức này, tiết đoan ngọ ở bờ sông có vô số người đến xem. Đây chính là việc hiếm lạ trăm ngàn năm qua chưa từng có

Hôm nay thời tiết cũng tốt, bầu trời một mảnh cao xanh.

Liên Chân Tông cũng ngồi trên ghế dưới mái lọng che nắng, cao hứng phấn chấn mà quan sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play