"Cô Bạch, anh Trần, tôi chờ hai người lâu lắm đấy!", Du Tử Uyên mỉm cười tiến lên.

Thấy cậu ta, Bạch Phi Nhi ngạc nhiên: "Anh là?"

"Quên tự giới thiệu, tôi từng gặp chồng cô nhưng vẫn chưa chính thức gặp cô, tôi tên Du Tử Uyên, người nhà họ Du ở Ma Đô!", Du Tử Uyên lễ độ tự giới thiệu.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Bạch Phi Nhi trở nên xấu đi.

Đến bây giờ, việc bị nhà họ Du nhằm vào vẫn còn là nỗi băn khoăn trong lòng cô.

Nhà họ Bạch bị ác ý đả kích mà không rõ nguyên do, sau đó mối nguy cơ lại bị hóa giải một cách kỳ lạ, đương nhiên cô cũng không có cảm tình gì với nhà họ Du.

"Thì ra là anh Du, rất vui được gặp anh!", Bạch Phi Nhi lạnh nhạt nói.

Du Tử Uyên cười đáp: "Tôi luôn muốn biết Phi Nhi nổi tiếng lạnh lùng khắp Hải Dương rốt cuộc là một cô gái xinh đẹp thế nào, hôm nay được gặp, lời đồn quả không sai, rất động lòng người!"

Dứt lời, cậu ta ngả ngớn liếc nhìn cô.

Bạch Phi Nhi tỏ ra không vui: "Nếu anh Du không còn chuyện gì khác thì tôi đi tìm bạn tôi đây!"

Trần Hạo thì nãy giờ vẫn nghiền ngẫm không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn Du Tử Uyên làm dáng với nét mặt như đang xem trò hề.

"Chủ tịch Bạch, chẳng lẽ cô thật sự không muốn biết tại sao trước đây nhà cô lại bị nhà họ Du nhằm vào sao?", cậu ta mỉm cười.

Bạch Phi Nhi hơi tức giận: "Anh Du, tôi với anh không quen biết gì nhau, hơn nữa tôi có thể khẳng định Bạch Thị chưa từng qua lại với nhà họ Du trên phương diện làm ăn thì càng không cần phải nói đến có mâu thuẫn. Chuyện lúc trước tôi có thể xem như chưa xảy ra, sẵn sàng tin rằng đó chỉ là hiểu lầm, nhưng tôi mong sau này chuyện đó sẽ không lặp lại nữa! Tạm biệt!"

Nói những lời này xong, cô dẫn Trần Hạo tiến về nơi tụ tập của các doanh nhân Hải Dương.

Du Tử Uyên hờ hững cười, nói theo ở sau lưng: "Chủ tịch Bạch, xem ra cô còn kiêu ngạo hơn tôi nghĩ. Cũng phải thôi, không có bản lĩnh và khí phách hơn người thì một người phụ nữ rất khó để duy trì một công ty như Bạch Thị, nhưng tiếc quá, dự án IT hợp tác với nhà họ Tần ở Hương Giang nhà họ Du chúng tôi cũng có hứng thú!"

Bạch Phi Nhi nghe vậy thì dừng chân: "Anh có ý gì?"

Du Tử Uyên nở nụ cười xấu xa, bấy giờ mới nhìn về phía Trần Hạo: "Có ý gì? Cô có thể hỏi chồng mình".

Nói xong, cậu ta âm hiểm cười, chậm rãi đi.

Bạch Phi Nhi không khỏi nghi ngờ nhìn Trần Hạo.

Cô đi đến cạnh anh, trong giọng nói là bất mãn xen lẫn vui đùa: "Lần này Du Tử Uyên làm ầm ĩ rốt cuộc là muốn nhờ anh chữa bệnh hay là không phục anh nên trở mặt vậy?", Bạch Phi Nhi tức giận nói.

Trần Hạo gượng gạo cười, thật sự không ngờ Du Tử Uyên lại có gan vạch trần chuyện này ra, điều này làm cho anh cảm thấy cậu ta cũng khá thú vị.

"Bị em nói trúng rồi, anh ta muốn mời anh chữa bệnh đấy, có điều cách anh ta nhờ anh hơi đặc biệt".

Bạch Phi Nhi chẳng biết nói gì nên dứt khoát im lặng, có phần tức giận bỏ Trần Hạo lại, đi đến chỗ có người quen của mình.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Du Tử Uyên đang lười biếng đứng ở đằng xa mỉm cười nhìn mình thì nở nụ cười ẩn ý rồi lại gần quầy buffet, không để ý đến cậu ta.

Tần Nam, nhân vật chính của bữa tiệc mà mọi người đang mong chờ, lại đến muộn.

Qua khoảng mười phút nữa, ông ta mới vào phòng tiệc cùng cấp dưới của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play