Suy nghĩ một hồi lâu, Giang Chiến Thiên nói: “Không có gì!”

Trần Hạo buồn cười nói: “Cậu chắc là không có gì chứ? Không muốn gặp chị cậu một lần sao?”

Bị Trần Hạo hỏi như vậy, trong mắt Giang Chiến Thiên xẹt qua chút ảm đạm. Anh có thể nhìn ra được anh ta muốn gặp Giang Ngạo Tuyết, nhưng lại kiềm chế bản thân.

“Sao lại không muốn được chứ? Nhưng mà… Tôi biết, nếu để người khác biết được quan hệ giữa tôi và chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ trở thành mục tiêu. Hơn nữa, chị ấy thấy tôi sẽ không vui, vẫn đừng gặp thì hơn!”, Giang Chiến Thiên lý chí lựa chọn.

Anh ta càng biểu hiện như vậy, Trần Hạo lại càng cảm thấy thằng nhóc này thú vị.

Chị em hai người này, rõ ràng là quan tâm lẫn nhau, nhưng lại làm bộ như có chết cũng không qua lại. Trần Hạo nhìn mà cũng mất tự nhiên, cũng chỉ muốn giúp hai người, nên cầm điện thoại gọi cho Giang Ngạo Tuyết.

“A lô!”, điện thoại rất nhanh được nhận, bên trong truyền tới tiếng Giang Ngạo Tuyết.

Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Trưởng phòng, tôi mời cô đi ăn, ở Tiểu Tứ Xuyên đối diện được chứ? Có thể nể mặt tôi không?”

Thấy Trần Hạo gọi cho chị, Giang Chiến Thiên sợ ngây người.

Nhìn Trần Hạo hời hợt lựa chọn giúp mình, Giang Chiến Thiên muốn ngăn cản cũng không dám, mặt đầy xoắn xuýt.

“Anh mời tôi ăn cơm á? Làm gì?”, trong điện thoại, Giang Ngạo Tuyết hỏi.

“Cô cứ làm như tôi hẹn cô đi!”, Trần Hạo không đứng đắn nói.

“Cút… Nói bậy gì đó!”, Giang Ngạo Tuyết tức giận nói.

“Vậy cô có đến không? Không đến tôi hẹn người khác đấy nhé, đối diện bàn tôi có một người đẹp nữa! Luôn liếc mắt đưa tình với tôi đấy!”, Trần Hạo cười híp mắt nói.

Trên đầu Giang Chiến Thiên chảy đầy vạch đen, thầm nghĩ có phải Trần Hạo cái gì cũng dám nói không? Tính chị mình như vậy, nói chuyện với chị ấy như vậy mà chị ấy lại đồng ý à? Không đánh chết Trần Hạo mới lạ!

Nhưng Giang Chiến Thiên không ngờ rằng, bên kia điện thoại, Giang Ngạo Tuyết lại đồng ý: “Đúng lúc tan làm, thôi để tôi mời anh đi, lần trước tôi uống say may có anh đưa về!”

“Được, vậy thì chờ cô!”, nói xong, Trần Hạo cúp điện thoại.

Ở đây, Giang Chiến Thiên chỉ nghe được tiếng Trần Hạo nói chuyện, nhưng cũng có thể đoán ra chị mình đã đồng ý, tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài.

“Chị tôi…sẽ tới à?”, Giang Chiến Thiên hỏi.

Trần Hạo cười gật đầu.

Kinh ngạc một hồi lâu, Giang Chiến Thiên mới phản ứng lại rồi lập tức đứng dậy: “Tôi đi trước…”

Nói còn chưa xong, Giang Chiến Thiên đã bị Trần Hạo cắt ngang: “Cậu đừng nói với tôi là cậu đã đến mức muốn chạy trốn rồi đấy nhé?”

Giang Chiến Thiên nói: “Chúng tôi gặp mặt, sẽ làm hại chị ấy!”

Trần Hạo nói: “Dựa vào hiểu biết của tôi về cậu, chỉ cần những người anh em kia của cậu không rút khỏi thế giới ngầm, cả đời này cậu sẽ ở thế giới ngầm ấy. Chẳng lẽ cậu đã chuẩn bị cả đời này không gặp lại chị cậu rồi sao?”

Nghe vậy, Giang Chiến Thiên chầm chậm ngồi xuống. Trần Hạo nói không sai!

Trong một thời gian ngắn, có lẽ anh ta khó mà thoát khỏi thế giới ngầm được. Chẳng lẽ lại bởi vì chuyện này mà sau này không gặp lại Giang Ngạo Tuyết nữa sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải lựa chọn!

Giang Chiến Thiên im lặng mở nút rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch, hình như đang tự tăng thêm can đảm cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play