“Cộc cộc”, Trần Hạo nhẹ nhàng gõ cửa phòng tổng thống.

Một hồi lâu sau, cửa phòng cót két mở ra, một người đàn ông cường tráng, cao gần hai mét, cơ bắp nảy nở xuất hiện trước mắt Trần Hạo.

Sau khi mở cửa, người đàn ông nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt cảnh giác.

“Anh tìm ai?”, người đàn ông hỏi.

“Tôi tìm Du Tử Uyên!”, Trần Hạo lạnh nhạt nói.

Người đàn ông nghe được người này tới tìm cậu chủ nhà mình, lần nữa quan sát Trần Hạo. Hắn ta tên Lương Hạ, là vệ sĩ thân cận Du Tử Uyên tin tưởng nhất.

Sau khi quét mắt nhìn người thanh niên mình chưa từng thấy này, vẻ mặt Lương Hạo càng trở nên lạnh lùng, cơ bắp căng lên, như thể nói chuyện không hợp thì sẽ ra tay đánh người.

Bạn bè của Du Tử Uyên, Lương Hạo biết rất nhiều. Những cuộc xã giao của Hải Dương gần đây, hắn ta luôn đi theo cậu chủ suốt cả quá trình, nhưng chưa từng thấy Trần Hạo. Vậy nên bây giờ Lương Hạo vô cùng cảnh giác với anh.

“Anh là ai?”, vệ sĩ hỏi.

“Tôi tên Trần Hạo!”

Nghe được cái tên này, sắc mặt Lương Hạo thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Chuyện xảy ra trên cao tốc lần trước, Lương Hạo không có ở đó, hắn ta đến Hải Dương trước để mở đường, chọn điểm dừng chân an toàn cho Du Tử Uyên. Sau đó Lương Hạo nghe nói Hàn Vũ phía sau hắn ta đã bị cậu chủ treo ngược lên đánh vì lần gặp mặt đó với Trần Hạo, còn bị tra tấn rất nhiều lần. Hắn ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ Trần Hạo, không ngờ bây giờ anh lại chủ động chạy tới.

“Mày chính là Trần Hạo à?”, Lương Hạo cười nhạt hỏi.

Trần Hạo cũng chỉ cười nhạt mà không trả lời, trực tiếp xem hắn ta như không khí.

Hắn ta nheo mắt lại, suýt chút nữa đã ra tay.

Đúng lúc này, trong phòng có giọng nói truyền ra: “Lương Hạo! Bảo anh ta đi vào đi!”

Nghe cậu chủ ra lệnh, Lương Hạo mới lạnh lùng liếc Trần Hạo, rồi hơi tránh đi.

Anh cũng không thèm nhìn Lương Hạo thêm một cái, đi thẳng vào trong phòng.

Lúc này, Du Tử Uyên đang ngồi trên salon trong phòng, dùng dũa mài móng tay, biết là Trần Hạo tới, nhưng vẫn giương mắt nhìn thật lâu.

“Thật lạ, không phải ngày đó anh Trần rất cool sao? Sao bỗng nhiên lại có hứng tới tìm tôi thế? Không phải đến để cầu xin tôi đó chứ?”, Du Tử Uyên nói mà không ngẩng đầu lên.

Trần Hạo lười biếng ngồi xuống đối diện Du Tử Uyên, cười híp mắt nói: “Cầu xin anh á? Không… Tôi tới tìm anh đòi nợ!”

Đòi nợ? Nghe vậy, Lương Hạo ở bên cạnh cười ha ha, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

Câu trả lời của Trần Hạo không như mong muốn của Du Tử Uyên. Cậu ta tuỳ tiện buông dũa móng tay xuống, lúc này mới nghiền ngẫm ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo.

Đây là lần đầu tiên Trần Hạo nhìn thấy Du Tử Uyên. Tên này mang khuôn mặt nữ tính, lông mày hẹp dài, khóe mắt hơi xếch, mắt phượng như mắt phụ nữ, dáng mặt vừa dài vừa nhọn, vô cùng đẹp, lại kết hợp với bộ âu phục khéo léo xa hoa, làm nổi lên vẻ đẹp tao nhã phong độ.

Thế nhưng, ánh mắt của Du Tử Uyên lại hoàn toàn không phù hợp với gương mặt này, ánh mắt âm u lạnh lẽo!

Trần Hạo rất không thích ánh mắt này của cậu ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play