“Bên cung cấp nguyên liệu ngọc thạch đã ký hợp đồng trước kia bỗng nhiên huỷ hợp đồng, nói sẽ không giao hàng cho chúng ta nữa!”, trong điện thoại, Giang Ngạo Tuyết lo lắng nói nguyên nhân gọi tới.

Nghe được tin tức này, sắc mặt Bạch Phi Nhi lập tức trở nên khó coi.

Rất nhanh, trong đầu cô nhanh chóng nghĩ đến nguyên nhân, kết quả và mối quan hệ rắc rối giữa hai bên, muốn suy đoán xem vấn đề xảy ra ở khâu nào. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không nghĩ ra được điểm mấu chốt, cô hỏi: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết hậu quả huỷ hợp đồng sao?”

Giang Ngạo Tuyết nói: “Những lời có thể khuyên tôi đều nói hết rồi, nhưng đối phương vẫn cương quyết, thái độ rất cứng rắn!”

“Có khi nào vấn đề không ở phía chúng ta không?”, Bạch Phi Nhi nghĩ kỹ rồi nói.

“Chủ tịch, cô nói đúng. Sau khi khuyên mãi mà không có kết quả, tôi đã tìm người nghe ngóng chuyện này, biết được có người cố ý nhằm vào Diệc Hiên của chúng ta!”

“Ai?”, Bạch Phi Nhi hỏi.

“Nhà họ Du ở Ma Đô”, Giang Ngạo Tuyết nói.

“Nhà họ Du?”, nghe được cái tên này, Bạch Phi Nhi hoảng hốt: “Sao lại là nhà họ Du chứ? Nhà họ Bạch chúng tôi chưa từng có ân oán gì với nhà họ Du, thậm chí chưa từng cùng nhau xuất hiện nữa mà? Tại sao bọn họ lại phải làm khó Diệc Hiên chứ?”

“Chuyện này tôi cũng không biết, chủ tịch, nếu bây giờ cô không bận thì về trước đi đã!”, Giang Ngạo Tuyết nói.

“Tôi biết rồi! Chờ tôi!”, nói xong, Bạch Phi Nhi cúp điện thoại.

Rất nhanh, xe tới Bạch thị, tài xế khách khí tiễn hai người xuống xe. Sau đó, Bạch Phi Nhi bước nhanh vào trong.

Trần Hạo không đi theo lên lầu, mà đứng ở cửa, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn. Điện thoại của anh reo lên ngay sau đó.

“Chí Tôn, chúng tôi điều tra rõ chuyện này như lời anh nói. Đích thực người nhà họ Du ở Ma Đô đang âm thầm dở trò. Doanh nghiệp nguyên liệu kia vô cùng bất đắc dĩ mới phải bỏ hợp tác với Bạch thị. Còn về nguyên nhân, hẳn là do lần trước cậu Du bị anh đánh nhưng không phục”, thuộc hạ trong điện thoại thuật lại tin tức.

“Hừ hừ! Nhà họ Du hả? Thú vị đấy!”, Trần Hạo cười nhạt, hoàn toàn không để nhà họ Du vào mắt.

“Chí Tôn, hay là để tôi đi dạy dỗ cậu Du đó đi?”

“Cậu Du đó để tự tôi xử lý, những kẻ ngu si đó, phải đích thân đánh vào mặt cậu ta thì mới cảm thấy có thành tựu! Còn mấy con dòi bọ khác, cậu tự xem mà làm!”

“Đã hiểu, Chí Tôn, tôi sẽ lập tức gửi vị trí của cậu Du cho anh, tôi sẽ xử lý nhanh chóng những người khác!”

“Ừ!”, Trần Hạo lạnh nhạt đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại của Trần Hạo ù ù reo lên, ngoài tin nhắn liên quan đến vị trí của cậu Du, còn có rất nhiều tin tức tình báo liên quan đến nhà họ Du ở Ma Đô và người thừa kế là cậu chủ Du Tử Uyên.

Sau khi lướt nhanh qua những tin tức này, Trần Hạo nở nụ cười, đi xuống hầm để xe lấy xe, rồi chạy thẳng tới vị trí của Du Tử Uyên mà thuộc hạ gửi tới – Lệ Thuỷ Hoàng Đình.

Nửa tiếng sau, Trần Hạo đã đến khách sạn Lệ Thuỷ Hoàng Đình có tiếng là khách sạn sang trọng nhất Hải Dương.

Sau khi đậu xe vào chỗ, Trần Hạo chạy thẳng tới thang máy của khách sạn, sau mấy phút đã xuất hiện bên ngoài phòng tổng thống ở tầng trên cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play