Lý Phần và các cô gái phấn khởi reo lên.

Bạch Phi Nhi cũng khẽ mỉm cười: "Gần đây Bạch Thị trải qua nhiều sóng gió, để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, lần team building này mọi người hãy tận tình hưởng thụ nhé, công ty bao hết!"

"Chủ tịch muôn năm!", Lý Phần vui như nở hoa.

"Chủ tịch Bạch, cô là cô gái xinh đẹp nhất thế giới!", Ngô Thiến cũng kích động nói.

Các cô gái trong bộ phận sales cực kỳ vui vẻ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

"Được rồi, vậy chuẩn bị...", Bạch Phi Nhi đang định nói chuẩn bị lên đường thì Trần Hạo chen ngang.

"Chờ một chút!"

Bị anh ngắt lời nên Bạch Phi Nhi có hơi không vui.

"Có gì không?", cô hỏi.

"Chủ tịch, hoạt động này sao lại không có phần tôi được? Tôi cũng là một phần tử của bộ phận sales mà, tôi cũng được đi chứ!", Trần Hạo cười híp mắt nhìn mọi người.

Vừa nghe Trần Hạo nói vậy, bọn họ ngạc nhiên nhưng rồi lập tức hiểu ra mục đích của anh là gì.

Ban đầu người này rõ ràng không muốn đi nhưng vừa nghe có bikini là hứng thú ngay, tên biến thái này đang suy nghĩ gì, người đi đường cũng biết!

"Anh đi nữa?", Bạch Phi Nhi hơi khó hiểu.

Trần Hạo vỗ ngực kêu mấy tiếng vang dội: "Dĩ nhiên, là một phần tử của bộ phận sales, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội được tăng cường quan hệ với các đồng nghiệp được? Đi, nhất định phải đi! Đến nơi mọi người cứ đi chơi thoải mái, công tác hậu cần giao cho tôi là được!"

Cô lạnh lùng nhìn anh, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Được thôi, muốn làm hậu cần đúng không? Vậy nhiệm vụ mang hành lý giao cho anh".

Dứt lời, Bạch Phi Nhi xoay người đi, nhưng không đưa balo của mình cho Trần Hạo.

Sau khi cô đi, Lý Phần cười tủm tỉm đến bên cạnh anh, thì thầm: "Nói nghe này Trần Hạo, rốt cuộc là anh muốn tham gia team building hay là muốn nhìn chân nhìn eo thế? Vậy mà còn dám nói ngay trước mặt chủ tịch luôn? Anh đúng là ngầu đấy!"

Nói xong, Lý Phần không hề khách sáo ném balo cho Trần Hạo.

Ngô Thiến cũng cười tươi rói đưa cho anh: "Vậy vất vả cho anh rồi, lát nữa anh có nhìn tôi thì tôi sẽ giả vờ như không biết!"

Anh cũng mỉm cười đáp: "Được phục vụ cho các cô gái xinh đẹp là niềm vinh hạnh của tôi!"

Lúc đi ngang qua Trần Hạo, Trương Mạn có hơi không đành lòng nên cầm balo định đi nhưng anh lại nhận lấy: "Sao lại để cô vất cả được, để tôi để tôi!"

Trần Hạo nói xong thì nhấc balo lên, những người còn lại cũng không ngần ngại, chẳng mấy chốc trên người anh đã treo đầy balo với đủ kích thước như một cái giá treo vậy.

Người cuối cùng ra khỏi văn phòng là Giang Ngạo Tuyết. Nhìn đủ loại balo chồng chất như núi trên người Trần Hạo, đã thế mặt anh còn cười tươi rói, cô ấy không nhịn được nói: "Thêm của tôi cũng chẳng sao!"

Nói xong, cô ấy treo túi xách lên tay anh.

Xe buýt mà Bạch Thị đặt trước đã đợi sẵn ở dưới.

Trần Hạo xách một đống balo túi xách xuống mà mặt vẫn không đổi sắc, tim vẫn không đập nhanh làm cho tài xế xe buýt đang chờ bị hù cho sững sờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play