*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe vừa xuống núi, cảm giác bị người khác theo dõi lại hiện ra trong lòng lần nữa! Tống Ninh Mông lại hoàn toàn không phát hiện ra, bất mãn nói: "Anh rể! Anh rể, về sau em sẽ không đi đua xe với anh nữa, nhàm chán chết!"

Trần Hạo cười nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe lúc trước vần luôn theo dõi bọn họ lại xuất hiện lần nữa.

"Cảm thấy nhàm chán sao?", Trần Hạo hỏi.

"Đương nhiên! Xem một trận đấu rùa bò, em muốn khóc!”

"Nếu đã như vậy, anh sẽ cho em cảm nhận kích thích!", Trần Hạo đùa giỡn nói.

Tống Ninh Mông choáng váng hỏi: "Có ý gì?"

"Ý là, thắt chặt dây an toàn, anh sẽ tăng tốc!"

Trần Hạo nói xong, trong nháy mắt đã đạp chân ga đến mức mạnh nhất!

cảm giác bật mạnh ra sau ập đến trong nháy mắt, Tống Ninh Mông bị đập mạnh vào

lưng ghế theo quán tính, sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, cò bé đã nhanh chóng thắt chặt dây an toàn!

Gió ngoài cửa sổ thối mạnh vào trong xe, thổi bay cả mái tóc của Tống Ninh Mòng!

Tại đây có hình ảnh



***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play