Người ở xung quanh nghe thấy Trần Hạo nói vậy thì đơ ra, không còn gì đế nói!
Vừa rồi tên này có ý là, so sánh với người giỏi như Tôn Hạo, chỉ cần lái tử tê' là sẽ thắng sao?
Thể hiện như thế rất ngầu!
Tống Ninh Mông thì kháng nghị nói: "Không đâu! Anh Hạo, chúng ta đi chơi tiếp đi!”
"Chơi cái gì? Bị một đám người vây quanh anh sắp phiền chết rồi! Cũng đến đây rồi, cũng đua xe xong rồi, còn lấy được một tấm thẻ bạch kim, em còn
muốn như thế nào nữa?", Trần Hạo không để ý đến Tống Ninh Mông phản đối, giữ chặt lấy cô nhóc này.
Cũng không phải là Trần Hạo thật sự không muốn tiếp tục chơi với Tống Ninh Mòng, mà là anh phát hiện ra về sau lại có một loại cảm giác đang bị theo dõi!
Lúc này, trong lòng Trần Hạo chỉ có suy nghĩ phải bắt được người theo dõi trước đã.
Chu Vân Hiên thì mỉm cười đưa mắt nhìn Trần Hạo lái BMW rời đi, mới nói: "Thú vị!"
Mà lúc này, Trần Hạo đang mỉm cười lái xe chở Tống Ninh
Mông không quá vui lòng.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT