*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt thấy hai anh em nhà họ Hà ở bên cạnh, sao Chu Tiếu Nhược có thể không biết chuyện gì xảy ra được, vừa nãy Vương Hằng quăng cho Hà Nham Đông một ánh mắt cầu cứu, cô ấy thấy rất rõ.

Trong những người ở đây, anh em nhà họ Hà là người quen thuộc nhất với nhà họ Chu, Vương Hằng gây ra chuyện này chính phần là do anh em nhà họ Hà xúi giục.

"Thi Vân, cậu có thể đến tham gia buổi đấu giá của nhà họ Chu, tớ rất vui. Nhưng tớ cũng hy vọng các cậu đừng gây ra chuyện gì, nếu không tớ sẽ cho người mời các cậu ra ngoài ngay lập tức!"

Nói xong, Chu Tiếu Nhược cũng chẳng buồn nhìn hai anh em nhà họ Hà nữa, cung kính nhìn Trần Hạo: "Anh Trần, tôi đưa anh vào!”

Trần Hạo thản nhiên gật đầu, hai người một trước một sau đi đến phòng đấu giá.

Hà Nham Đông nghiến răng nghiến lợi, anh ta không thể hiếu

nổi tại sao nhà họ Chu phải khách khí với Trần Hạo như vậy! Dựa vào cái gì chứ?

Nhưng Chu Tiểu Nhược đã nói trước, anh ta không thế tùy

tiện gây sự.

Nghĩ xong, Hà Nham Đông chỉ còn cách nhịn xuống, chờ đến khi có cơ hội sẽ phản kích.

Xung quanh không có người, trước mặt Trần Hạo, Chu Tiểu Nhược khôi phục dáng vẻ cò gái nhỏ.

"Anh Trần, không nghĩ tới anh sẽ tham gia buổi đấu giá của nhà tòi, có phải là để ý cái gì không? Tôi mua cho anh?"

Trần Hạo buồn cười nói: "Tôi cảm thấy cô vẫn nên gọi tòi là Trần Hạo như trước nghe quen hơn! Hai chữ anh Trần trong

miệng cò, làm tòi cảm thấy khó chịu!"

"Được rồi!", Chu Tiểu Nhược cười ngọt ngào, luôn cảm thấy nếu gọi thẳng là Trần Hạo như vậy thì giống như quan hệ của bọn họ rất thân mật, khuôn mặt không tự chủ được mà ửng hồng.

Rất nhanh hai người đã vào trong gian phòng đấu giá, người chủ trì buổi đấu giá tuyên bố bắt đầu.

Từng món đồ bị người ta tranh nhau đoạt lấy, Trần Hạo lại có vẻ mất hứng.

Những món đồ này trong mắt người thường thì chính là bảo bối, nhưng đối với Trần Hạo, thì rất bình thường!

Xem được một nửa, Trần Hạo không có cảm giác gì.

Lúc này, một người bưng một cái mâm lên trên đài, đã phủ vải đỏ.

Người chủ trì cười nói: "Đây là bảo bối chủ chốt của chúng tôi ngày hôm nay Nguyên Linh Châu, đã từng là vật mang theo bên người của một chuyên gia Phật giáo, có tác dụng gặt hái nhiều may mắn, bảo đảm bình an!"

Trần Hạo mất hứng nhàn nhạt nhìn trên đài, đúng lúc người chủ trì bỏ vải đỏ ra.

Tại đây có hình ảnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play