*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không cần, em cứ ăn đi, lát nữa anh tìm gì đó ở gần công ty lấp đầy bụng là được rồi, em phải ăn no, còn không biết hôm nay Bạch thị sẽ có phiền toái gì đang chờ em đâu!” Bạch Phi Nhi cũng không nói nữa, nghĩ đến tình trạng của Bạch thị trước mắt, rất nhanh cô đã ăn xong bát miến.
Sau đó, Trần Hạo lái xe, nửa giờ sau, hai người đã đến Bạch thị.
Mà bên thi công đến đòi khoản nợ công trình, đã chờ sẵn ở trong văn phòng chủ tịch rồi, Giang Ngạo Tuyết đang đối phó đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Bạch Phi Nhi vừa vào văn phòng, Lưu Gia Ấn đã đến, cứ như đã hẹn trước vậy.
Nhìn thấy hắn ta đến, Giang Ngạo Tuyết nhíu mày.
Từ sáng sớm, người bên thi công đã đến như hẹn nhau từ trước, chỉ nói đòi nợ chứ không nói cái khác.
Mà Lưu Gia Ấn xem như người phụ trách mảng bất động
sản cho tới nay lại không thấy đến, Giang Ngạo Tuyết gọi điện thoại cũng không nghe. Kết quả, Bạch Phi Nhi vừa đến, Lưu Gia Ấn cứ như biết trước, nếu nói chuyện này không có liên quan gì với hắn ta, đánh chết Giang Ngạo Tuyết cũng không tin.
Giang Ngạo Tuyết có chút tức giận muốn đi lên chất vấn Lưu Gia Ấn, lại bị Trần Hạo đi theo Bạch Phi Nhi tiến lên giữ chặt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, Trần Hạo liền kéo Giang Ngạo Tuyết ra khỏi văn phòng!
Trần Hạo biết rất rõ, Bạch Phi Nhi đã đưa ra quyết định, với tình trạng trước mắt, lựa chọn tốt nhất của cò chính là dùng cổ phần để đổi tiền, chỉ cần lấy được tiền của nhà họ Lưu, Bạch Phi Nhi sẽ có thể tạm hoãn được nguy cơ tài chính.
Về phần sau đó mọi chuyện phát triển như thế nào, Trần Hạo cũng không quá lo lắng, đối với anh mà nói, nhà họ Lưu chỉ là con kiến nhỏ, không gây ra nổi sóng lớn.
"Anh kéo tôi ra làm gì? Tôi muốn nhắc nhở chủ tịch!", Giang Ngạo Tuyết bị Trần Hạo lôi ra thì có chút tức giận.
"Sau khi nhắc nhở thì làm sao?”
"Sau đó?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Hạo, Giang Ngạo Tuyết hơi ngây ra.
"Còn gì nữa? Giả sử Bạch Phi Nhi nghe lời cò không giao dịch với nhà họ Lưu, cò có thể làm ra tiền để cứu Bạch thị không?”
Giang Ngạo Tuyết im lặng.
"Nếu cò đã không làm được,
thì đừng làm ánh hưởng đến quyết định của cô ấy!"
"Thế nhưng rõ ràng nhà họ Lưu có ý đồ xấu!"
"Cò có thế nhìn ra, chẳng lẽ Bạch Phi Nhi không nhìn ra? Cô ấy đã tính toán rồi! Cho dù chuyển nhượng ra một phần cổ phiếu, vần không hề ảnh hưởng đến quyền khống chế Bạch thị của nhà họ Bạch!"
"Nhưng nhỡ may dòng thứ nhất và dòng thứ ba nhà họ Bạch cũng chuyến nhượng cố phiếu trong tay mình ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.
"Không phải là vẫn chưa chuyển nhượng ra ngoài sao? Chờ chuyển nhượng ra ngoài rồi nói sau!"
"Anh tư duy kiểu gì thế? Loại chuyện này sao có thể đến lúc đó lại nói được? Phải phòng ngừa chu đáo!"
"Làm sao mà phòng ngừa chu đáo được? Nếu như dòng thứ nhất và dòng thứ ba thật sự muốn bán cổ phần, đó cũng là số phận đã định, ai có thể ngăn cản được? Về phần cô, bây giờ điều cô nên làm nhất chính là cố gắng tiết kiệm tiền ở phương diện sales, đồng thời bán hạ giá cho Diệc Hiên, giai đoạn trước
bởi vì tình hình sales của Diệc Hiên tốt, lượng hàng tích trữ gia tăng, nếu như có thể bán hạ giá một phần cửa hàng ra ngoài, có thể thu lại được không ít tiền!”
Nói xong, Trần Hạo liền ung dung đi về phía văn phòng.
Giang Ngạo Tuyết tức tối muốn phản bác, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mặc dù ngoài miệng cò ấy không phục, nhưng trên thực tế Trần Hạo nói không sai!
Bây giờ lựa chọn tốt nhất của Bạch thị chính là dùng cổ phần đổi lấy tiền trên tay Lưu
Gia An, như thế mới có thể làm dịu tình trạng thiếu tiền khẩn cấp của Bạch thị!
Đồng thời Giang Ngạo Tuyết bỗng nhiên thấy rất tò mò, bình thường Trần Hạo chơi game suốt ngày, làm sao lại hiểu rõ về tình trạng của bộ phận sales như vậy?
Biết được Diệc Hiên sales tốt làm tăng lượng hàng tích trữ thì thòi, thế mà còn nghĩ ra cách bán hạ giá một phần hàng tồn, có thể hóa giải áp lực tài chính.
Mang theo sự hiếu kì, Giang Ngạo Tuyết đi theo Trần Hạo trở về bộ phận sales.
Đoạn này có hình ảnh