*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói chính xác hơn là cô ta ép buộc anh! Nhưng anh biết liêm sỉ, thà chết chứ không chịu khuất phục!”, Trần Hạo trêu ghẹo nói.

Khuôn mặt Bạch Phi Nhi đỏ bừng, nghĩ thầm người đẹp ép buộc anh, có biết xấu hổ hay

không?

"Vô sỉ! ưm...”

Ai ngờ cô còn chưa dứt lời, Trần Hạo đã xoay cô lại, đặt bàn tay lớn mang theo nhiệt độ lên trên sống lưng cò, Bạch Phi Nhi lập tức cảm giác khác thường như bị giật điện, không nhịn được rên hừ hừ.

"Anh...Làm gì đấy?" "Mát xa giải lao cho em, nghe lời! Nếu không anh tét mông!"

"Anh...A!"

Bạch Phi Nhi muốn kháng cự, Trần Hạo đã động tay. Trong nháy mắt, một làn sóng nhiệt quét sạch cả người cô.

Loại cảm giác thoải mái đó, Bạch Phi Nhi khó mà diễn tả bằng lời được.

Cò không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng Trần Hạo mát xa cho cò lần trước, gưong mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Cùng lúc đó, bàn tay của Trần Hạo thuận theo xương sống lướt dọc xuống tới eo cô.

Bạch Phi Nhi giật mình, muốn kháng cự, nhưng rất

nhanh một cảm giác tê dại thoái mái đã truyền đến, trong sự đau đớn xen lẫn cả cảm giác tê tê dại dại.

"Bà xã, thắt lưng của em rất có vấn đề! Nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ không tốt, thời gian ngồi mỗi ngày quá dài, nếu như xử lý chậm trê, rất có thế sẽ xuất hiện bệnh về thắt lưng!"

Lúc này sao Bạch Phi Nhi có thể nói chuyện được, chỉ có thể cắn chặt môi, cảm giác tê dại kia giống như là thủy triều, khiến cô không khống chế nối mà muốn rên rỉ ra tiếng.

Dưới động tác xoa nắn,

Bạch Phi Nhi cắn chặt môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ cảm thấy khó xử.

"ưm...”

Lần này Bạch Phi Nhi không nhịn được hừ ra tiếng, cả người đều cứng ngắc lại.

Trần Hạo cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt qua đường cong kinh người của Bạch Phi Nhi, khóe miệng hơi cong, lực xoa bóp lại mạnh thêm chút nữa.

Đồng thời Trần Hạo còn nghĩ thầm, Bạch Phi Nhi cái gì cũng tốt, duy chỉ có tính cách

lạnh như băng ấy chẳng vui chút nào!

Nếu như cô giống Tiêu Nhất Phi, chắc chắn cũng sẽ là một yêu tinh mê hoặc chết người mà không đền mạng!

Trần Hạo cười, gia tăng cường độ, mệt mỏi tràn vào trong đầu Bạch Phi Nhi như thủy triều, rất nhanh cô đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Đoạn này có hình ảnh



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play