*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nội dung có chứa hình ảnh Hôm nay cuối cùng thì cô ta cũng có cơ hội trả thù Lâm Vũ Nặc rồi.
Cô ta thầm nghĩ, bình thường thì giả vờ cao ngạo lạnh lùng lắm nhưng thực chất cô có khác gì mấy con hám tiền kia đâu! Lâm Vũ Nặc, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt đáng kinh tởm kia của cô cho mọi người biết!
Bị đám đông bàn tán, chỉ trỏ, Lâm Vũ Nặc rưng rưng nước mắt.
Lúc này, Trần Hạo tiến lên phía trước, nói: "Nhưng ảnh thì thì có thể chứng minh được gì?"
"Có thể chứng minh được gì? Anh vừa từ xe sang xuống thì Lâm Vũ Nặc đã nịnh nọt chạy tới, cái này còn không chứng minh được gì à?", cô ta mỉa mai.
Trần Hạo vốn không định quan tâm, nhưng thấy Lâm Vũ Nặc giận dữ đến vậy, anh đành giải thích: "Chiếc xe đó không phải của tôi, là của Đại học Trung y đón tôi đến đây tham gia buổi tọa đàm của các đại sư Trung y".
Trịnh Thiến Thiến liếc nhìn
anh, cười phá lên, những sinh viên xung quanh cũng không tin. "Anh bịa đặt cũng không biết suy nghĩ à? Buổi tọa đàm đã được tổ chức hai lần, ai được trường học lái xe đến mời đều là đại sư giảng chính, ít nhất cũng là khách mời nổi tiếng được kính trọng. Trường chúng tôi mời anh? Anh là cái thá gì?"
Anh trợn trắng mắt, không nhịn được nói: "Không biết, người giảng chính? Cũng có thể là khách mời?"
Ông già Lâm Dạ Bạch đó có nói cụ thể đâu!
"Đủ rồi đấy, lời của anh giả quá, bọn tôi có ngu mới tin anh!”, Trịnh Thiến Thiến nói.
"Tham gia tọa đàm? Quá trẻ
rồi!"
"Đúng đấy! Nhìn có vẻ không hơn chúng ta quá hai tuổi đâu, thế mà dám nói mình là chuyên gia? Buồn cười!"
Hai mắt Lâm Vũ Nặc đỏ ửng: "Đại thần, đừng đế ý tới họ, chúng ta đi thôi!"
Anh đáp: "Thế không được, vì tôi mà cô bị người khác hiểu lầm mà. Nước miếng có thể dìm chết người, hõm nay mà không
nói rõ thì sau này sẽ nhiều người nói cô này nọ lắm".
"Thôi thôi! Đừng có đứng đó mà tình chàng ý thiếp! Gớm quá!", Trịnh Thiến Thiến châm chọc.
Trần Hạo lạnh nhạt cười, liếc nhìn cô ta rồi quét mắt sang những người xung quanh.
Tôi biết các cậu nghĩ tôi còn quá trẻ nên không tin tôi tới đây để tham dự buổi tọa đàm, vậy thì tôi sẽ chứng minh cho các cậu xem!”
"Chứng minh? Chứng minh cái gì? Chứng minh anh biết
chữa bệnh? Cho tôi xin, nơi này là Đại học Trung y, đều là những người sẽ là trụ cột cho giới Trung y trong tương lai, tôi khuyên anh đừng tự khiến mình mất mặt làm gì!", Trịnh Thiến Thiến châm biếm.
Trần Hạo bình tĩnh nói: "Nếu CÔ không tin thì tôi sẽ cho cô xem".
Trịnh Thiến Thiến buồn cười, nói: "Được thôi, anh muốn mất mặt thì tôi cũng không ngăn cán.
Anh mỉm cười, đưa tay ra, bóp vào mạch môn của cô ta, nhìn tư thế rất ra hình ra dáng.
"Đúng đấy! Dùng cả thả rắm luôn!"
"Anh đẹp trai à, trong Trung y cái này gọi là thỉ khí!"
Anh cười híp mắt, nói: "Các bạn nói không sai, xem ra đều
học rất vững, nhưng tôi thấy với cô gái này thì dùng thả rắm sẽ sát hơn là thỉ khí".
"Phụt!”, cả đám lập tức cười ngã ngửa.
"Ôi chao, cười chết tôi rồi, thì ra là đang chửi bóng gió người ta!”
"Người anh em, anh thật sự quá tài!"
Trịnh Thiến Thiến cáu tiết quát: "Anh dám mắng tôi?”
Trần Hạo bình tĩnh nói: "Đâu có, tôi nói thật mà".
"Có ngu mới tin lời anh nói! Anh tưởng ai cũng ngốc hết à?", cô ta nói.
"Nhìn kìa, không phải cô lại thả đấy sao?", Trần Hạo nghiền ngẫm nói.