Làn gió thổi qua ngọn cây, lá xào xạc. ở hai bên khuôn viên trường, các sinh viên đang ôm sách vở đi dưới bóng râm.

Vừa vào Đại học Trung y, Trần Hạo đã cảm nhận được hơi thở đầy tri thức.

Không lâu sau khi lái xe vào trường, anh nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang chờ bên đường.

Anh chậm rãi dừng xe bên cạnh người đó.

Cô gái xinh xắn đang chờ ấy chính là Lâm Vũ Nặc.

Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Vũ Nặc cười khúc khích giúp Trần Hạo mở cửa xe, nói: "Đại thần! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Trần Hạo tò mò hỏi: "Sao cô lại ở đây?" Cô ấy mỉm cười: "Đây là trường của tôi mà, đương nhiên tôi phải ở đây rồi".

Anh xuống xe.

Lâm Vũ Nặc giới thiệu: "Đi tới một đoạn nữa là khu cấm, đế tôi dẫn anh đến khu làm việc, ông nội tôi đang ở trong đó chờ anh đấy".

Trần Hạo mỉm cười không từ chối. Được một cô gái sáng sủa, rạng rỡ như ánh mặt trời như Lâm Vũ Nặc đem lòng yêu, ai có thể chối từ? Làm gì có ai nỡ nhẫn tâm như thế.

Cô ấy khoác cánh tay của anh, trông hai người rất thân mật.

"Đại thần, tôi thật sự không ngờ anh lại đồng ý, lúc nghe ông

nội nói, tôi còn tưởng anh sẽ không tới".

Trần Hạo cười trừ: "ông nội cô tiền trảm hậu tấu, không cho tôi lấy cơ hội nào đế từ chối, tôi có thể không tới sao?"

Nghe vậy, Lâm Vũ Nặc bật cười.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không nghĩ rằng sau khi xuống xe, dáng vẻ thâm tình, vui mừng của Lâm Vũ Nặc bị người khác nhìn thấy, còn chụp ảnh lại.

Tại bồn hoa cách đó không xa, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc thời thượng,

khá hở hang lấy di động chụp lại hình ảnh này, trong đôi mắt cô gái yêu kiều ấy thoáng qua vẻ ghen tị.

Cô ta tên là Trịnh Thiến Thiến, bạn cùng lớp với Lâm Vũ Nặc. Chụp hình xong, cô ta cười tiến lên đón hai người.

"ơ kìa! Cô cả nhà họ Lâm bình thường thích ra vẻ thanh thuần như bạch liên hoa thì ra là loại người ghét nghèo ưa giàu!", cô ta tiến lên, trên gương mặt đầy vẻ trào phúng.

Thấy vậy, Trần Hạo sửng sốt, nét mặt Lâm Vũ Nặc trở nên khó coi.

"Trịnh Thiến Thiến, cô nói cái gì đấy!"

"Nói cái gì à? Chính cô làm cái gì chang lẽ cô không biết? Người ta thường nói xe sang đặt nước cô nàng mới lên, hôm nay xem như tôi được mở rộng tầm mắt, thực chất là không có nước cũng có người vào ngồi! Thật là bất ngờ quá đi mất!”

Bấy giờ Trần Hạo mới hiểu ra, cô gái này tưởng Lâm Vũ Nặc hám của.

Cô ấy kéo anh lại, nói: "Đại thần, chúng ta đi thôi, đừng để ý với cái người vô duyên này!"

"Chậc chậc, gọi thân mật quá nhỉ! Từ khi nào mà cách gọi đại thần này lưu hành thế? Lâm Vũ Nặc, cô đi vội như thế là do chột dạ đúng không? Vậy mà đàn anh Vương cứ nhớ thương cô, xem cô như nữ thần, bảo vệ hết mực, nhưng anh ấy cũng đâu biết cô gái mà anh ấy thích lại õng a õng ẹo trước mặt một tên nhà giàu thế này!"

Lâm Vũ Nặc dừng lại, tức giận quát: "Trịnh Thiến Thiến, đủ rồi đấy!"

"Đủ rồi? Sao lại đủ được? Hôm nay tôi muốn công bố cho tất cả mọi người đều biết, nữ thần băng thanh ngọc khiết họ

Lâm trong lòng các nam sinh thật ra là cái thứ gì!", nói xong, cô ta nhẹ nhàng lắc lắc điện thoại trong tay.

"Vừa nãy tôi đã chụp toàn bộ cảnh anh ta xuống xe và cái biểu cảm hớn hở kia của cô rồi, lát nữa tôi sẽ đăng lên diễn đàn của trường, để xem ai còn tin bộ mặt của cô nữa", Trịnh Thiến Thiến đắc ý nói.

Lâm Vũ Nặc giận dữ đến mức đỏ ngầu cả mắt: "Trịnh Thiến Thiến, cô nói bậy, tôi không có!"

Trịnh Thiến Thiến cười khẩy: "Nói bậy? Xùy!"

Cuộc đối thoại của hai người thu hút không ít người lại gần vây xem.

Trịnh Thiến Thiến lập tức giơ ảnh ra cho những người xung quanh nhìn: "Mọi người xem này, tôi có nói bậy không? Nữ thần Lâm ngày thường tỏ ra thanh cao như gì có biếu cảm thế nào khi đứng trước mặt con nhà giàu, mọi người nói xem tôi có nói điêu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play