An Hạnh Nhi đương nhiên rất rõ lời nói của Đồng Vận Khiết sẽ có tác động nhiều như thế nào.
Cô cũng biết rõ hành vi bây giờ của mình sẽ đánh tan hết những ấn tượng tốt của nhà họ Diệp đối với mình.
Nhưng.
Sống lại một đời.
Cô không muốn lại làm mình phải chịu oan ức nữa.
Một chút cũng không được.
Cô nói: "Tôi làm không phải vì chứng minh sự trong sạch của mình, bởi vì không cần chứng minh, tôi biết các người cũng không tin cái chết của Pamela không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn nói cho các người rốt cuộc cái chết của Pamela có liên quan đến ai, đối với tôi chuyện này không quan trọng gì cả, nhưng đối với mọi người, chuyện này rất quan trọng." Mặc dù Vân Vũ Phương chưa nói gì nhưng trên mặt đã xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
Bà ta luôn nghĩ rằng An Hạnh Nhi là người thật thà, thiện lương, hiền lành.
Con trai bà cưới An Hạnh Nhi, bà cũng thật lòng đón nhận, huống chi nhà họ không có nhiều quy củ, luôn tôn trọng tự do yêu đương, sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình càm của con cháu, chỉ cần con cháu thích thì đã vào cửa nhà họ Diệp rồi sẽ đối xử như con của mình.
Ngay cả Đồng Vận Khiết, người mà trước giờ bà vẫn luôn không thích thì bà cũng có thể miễn cưỡng làm mình lịch sự tiếp nhận, chỉ là lúc này An Hạnh Nhi đánh mất toàn bộ thiện cảm của bà, thậm chí còn cảm thấy hơi bài xích.
An Hạnh Nhi nhìn thấy rõ cảm xúc của Vân Vũ Phương thay đổi, cô không nhanh không chậm nói tiếp: "Chuyện này có liên quan đến Văn Văn." "Cô có ý gì?" Lư Tử Địch đã thoải mái hơn đôi chút, lúc này nghe An Hạnh Nhi nói vậy thì vội vàng hỏi.
"Cái chết của Pamela có liên quan đến Văn Văn." An Hạnh Nhi lặp lại lời vừa rồi, cô nói thẳng chân tướng ra: "Là Văn Văn hại chết Pamela." "Con nói bậy cái gì đấy!" Vân Vũ Phương có phần không khống chế được cảm xúc: "Văn Văn thích Pamela như vậy, sao con bé có thể hại chết Pamela được.
Hạnh Nhi, mẹ thật sự thích con, cũng biết chuyện này con phải chịu oan ức, mẹ cũng rất áy náy, nhưng con cố ý đảo lộn thị phi như vậy thật sự khiến mẹ tức giận." "Con có chứng cứ." Trái lại với sự tức giận của Vân Vũ Phương, An Hạnh Nhi lại bình tĩnh rất nhiều.
Vân Vũ Phương nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhìn về phía một góc ngoài phòng khác, hắng giọng nói: "Cầm Cầm, cô đi ra đi." Cầm Cầm vội vàng nơm nớp lo sợ đi ra.
"Cầm Cầm, cô nói lại những chuyện đã xảy ra cho mọi người nghe đi." An Hạnh Nhi dịu dàng nói.
Cầm Cầm lại vẫn sợ hãi không thôi.
Cơ thể cô ta run không ngừng.
Tất cả mọi người đều nhìn Cầm Cầm.
Ai nấy đều không hiểu ra sao.
Cầm Cầm bỗng nhiên quỳ gối xuống trước mặt mọi người: "Là tôi, là tôi giết chết Pamela!" Tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi.
Vân Vũ Phương là người hoàn hồn đâu tiền, bà ta quát Cầm Cầm: "Vì sao cô lại hại Pamela, cô biết rõ nó là thú cưng cô chủ thích nhất, vì sao cô lại hại nó! Nhà họ Diệp tôi đối xử với cô không đủ tốt à? Biết nhà cô khó khăn nên thường thường còn trộm cho cô ít tiền cùng ít đồ dùng gia đình, thế mà cô lại làm ra loại chuyện này!" "Bà chủ, không phải tôi muốn làm, thật sự không phải tôi.
Tôi luôn biết ông chủ, bà chủ và cậu chủ cô chủ đối xử rất tốt với tôi, tôi hận không thể làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người." Cầm Cầm vừa khóc vừa nói: "Là cô chủ muốn tôi giết chết Pamela." "Nói lung tung!" Diệp Thiện Nhân lập tức nổi giận.
Hoàn toàn không chấp nhận được việc con gái yêu của mình bị phỉ báng như vậy.
Ông ta đập mạnh tay xuống bàn trà trước mặt, dáng vẻ phẫn nộ vô cùng.
Cầm Cầm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nửa ngày cũng không nói được một từ.
"Chẳng lẽ tôi còn không rõ Văn Văn là người như thế nào à? Thế mà cô dám nói xấu con bé như vậy, sau này cô cũng đừng tiếp tục làm người giúp việc cho nhà họ Diệp nữa, cút ngay cho tôi!" Diệp Thiện Nhân hét lên.
Những người khác cũng không dám thở mạnh.
Dù sao kể từ sau khi Diệp Thiện Nhân lùi về tuyến hai, suốt nhiều năm trôi qua vẫn chưa từng thấy Diệp Thiện Nhân tức giận như bây giờ.
"Ông chủ, tôi không nói dối, tôi thật sự không nói dối, thật sự là cô chủ nói tôi làm, thật sự..." Cầm Cầm liên tục khóc hét.
Diệp Thiện Nhân căn bản không nghe.
Tất cả mọi người đều không nghe.
Không ai tin Diệp Phỉ Văn sẽ làm ra loại chuyện này.
Cho nên lúc này, Đồng Vận Khiết lại cố ý châm chọc, cô ta nói: "An Hạnh Nhi, vì muốn rửa sạch tội danh của mình mà chuyện gì cô cũng dám làm, còn bắt tay với người giúp việc để cô ta nói dối giúp cô, nói dối thì cứ nói dối đi, thế mà còn liên lụy đến Văn Văn, chậc chậc, thật đúng là còn đê tiện hơn cả sự đê tiện mà tôi nghĩ." An Hạnh Nhi liếc nhìn Đồng Vận Khiết, cô nói: "Có phải cô sợ tôi làm sáng tỏ lấy lại trong sạch cho mình thì lòng tự trọng của cô không chịu nổi đúng không?! Dù sao năm đó cô đã ngậm một bụng bồ hòn." "Cô!" Đồng Vận Khiết tức giận đến cả người phát run.
An Hạnh Nhi căn bản không liếc nhìn Đồng Vận Khiết một cái, cô nói với Vân Vũ Phương cũng đang nổi nóng: "Mẹ, con biết mọi người khó mà tin được chuyện này, vốn con cũng không định nói ra, nhưng con cảm thấy nếu con không nói thì mới thật là hại Văn Văn." "Rốt cuộc con có chứng cứ gì?!" Giọng điệu của Vân Vũ Phương đã lạnh hơn rất nhiều, dường như không muốn nói lời vô nghĩa với An Hạnh Nhi nữa.
An Hạnh Nhi đi đến trước mặt Cầm Cầm, cô nói: "Cô lấy chứng cứ ra đi." Dừng như Cầm Cầm vẫn còn do dự.
Nhưng khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của An Hạnh Nhi, cô ta vẫn hạ quyết tâm.
Cô ta nói: "Đêm qua lúc cô chủ sắp đi ngủ thì đột nhiên muốn tôi giết Pamela.
Cô ấy không nói cho tôi biết vì sao phải làm như vậy, chỉ muốn tôi giết chết Pamela rồi ném xuống bể bơi ở vườn hoa mà không được để ai biết, sáng hôm sau ôm xác của nó đến phòng của cô ấy.
Thật ra tôi đã từ chối, nhưng cô chủ khăng khăng muốn làm, nhìn không phải nói đùa, cũng uy hiếp tôi, nói nếu tôi không làm như vậy thì cô ấy sẽ đuổi tôi đi, vì công việc, tôi đành phải thỏa hiệp..." "Chứng cứ đâu?" Đồng Vận Khiết lạnh lùng hoi.
Cầm Cầm hơi kinh hãi nhìn thoáng qua Đồng Vận Khiết, vốn dĩ cô ta đang trong trạng thái hoảng sợ, bây giờ đột nhiên bị ngắt lời thì không biết nên nói gì nữa.
Sắc mặt An Hạnh Nhi hơi thay đổi: "Tuy là người giúp việc nhưng mong cô cho cô ấy chút tôn trọng, chờ cô ấy nói cho hết lời." "..." Sắc mặt Đồng Vận Khiết khó coi vô cùng.
An Hạnh Nhi đang châm chọc cô không tôn trọng người giúp việc? Được.
Cô lại muốn nhìn xem An Hạnh Nhi có thể làm được cái gì! Ngay hôm qua cô nhắc nhở An Hạnh Nhi đề phòng con ranh Diệp Phỉ Văn này cũng không phải xuất phát từ lòng tốt gì, chẳng qua là thuận miệng nói, chờ nhìn thấy cô ta mất mặt mà thôi.
Người bình thường thật sự không phải đối thủ của cô nàng Diệp Phỉ Văn này! "Cầm Cầm, nói tiếp đi." An Hạnh Nhi ôn hòa nhắc nhở.
Cầm Cầm gật đầu, lại nói tiếp: "Tuy rằng thỏa hiệp nhưng tôi vẫn rất nghi ngờ.
Tôi thật sự không biết vì sao đang yên đang lành mà cô chủ lại muốn giết Pamela, rõ ràng Pamela cũng không phạm sai lầm gì, cũng không thể vì cào cậu ba bị thương nên cô chủ mới làm vậy với Pamela.
Mang theo nhiều nghi ngờ và không chắc chắn như vậy, tôi lo lắng nếu tôi thật sự giết Pamela thì chẳng may tối hôm qua cô chủ chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt, lời nói lúc tức giận, nếu tôi làm như vậy thật, cô chủ mà truy cứu thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, vì thế ngay trước khi chuẩn bị ra tay giết Pamela, tôi đã đi đến phòng của cô chủ một chuyến để xác nhận lại, cũng đã ghi âm đoạn hội thoại của chúng tôi lại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT