“Tiểu tổ tông của tôi từ trước đến giờ chỉ có em, không có ai khác.”

Giọng Diệp Thương Ngôn trầm thấp, lời nói sến sẩm được anh nói ra như nước, vang vọng bên tai cô rất lâu.

An Hạnh Nhi không biết sao Diệp Thương Ngôn có thể thuần thục trêu ghẹo một cô gái như vậy.

Những lời cực kỳ cưng chiều này sao anh nói được ra miệng chứ? Mấu chốt là với giọng nói cực kỳ từ tính của anh, là con gái thì đều không cưỡng lại được.

“Miệng lưỡi trơn tru.”

An Hạnh Nhi giả vờ tức giận.

Thực ra là cô đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ rất dễ bị tên xấu xa trước mặt trêu ghẹo.

Tư Tư nói đúng.

Cho dù không thể ở bên Cố Quân Tường thì cũng không được ở bên Diệp Thương Ngôn.

Đàn ông.

Không có tên nào là tốt.

“Buông tôi ra, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm.”

An Hạnh Nhi đẩy Diệp Thương Ngôn đang dựa trên người cô ra.

Người đàn ông này nhìn không hề mập chút nào, khi mặc quần áo vào nhìn hơi mảnh mai, gầy gò, không biết sức nặng đang đè trên người cô lúc này sao lại như đá, khiến cô không thể động đậy.

Diệp Thương Ngôn thấy cô đã đỏ mặt thì không trêu cô nữa, đứng dậy khỏi người cô.

An Hạnh Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc, làm cho mình trông nghiêm túc hơn: “Diệp Thương Ngôn, tôi có chuyện này muốn nói với gia đình anh.”

Diệp Thương Ngôn gật đầu.

Dường như đã đoán được.

“Anh đi xem em gái anh đã về phòng chưa đi.”

Diệp Thương Ngôn cau mày.

“Làm phiền rồi.”

An Hạnh Nhi rất khách sáo.

Diệp Thương Ngôn trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này đột nhiên sắc mặt anh không được tốt lắm, anh xoay người rời đi.Một lúc sau.

Anh đứng ở cửa, dáng người thon dài ung dung dựa vào cửa, nói với An Hạnh Nhi: “Về phòng rồi, em có thể ra rồi.”

Giọng điệu này nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

An Hạnh Nhi không biết Diệp Thương Ngôn đang tức giận cái gì.

Cô để ý đến cảm nhận của em gái anh như vậy, chẳng phải anh nên vui sao? Thôi bỏ đi.

Dù sao cô cũng không thể hiểu được người đàn ông này.

Khỏi phải lãng phí tế bào não của cô.

An Hạnh Nhi hít sâu một hơi rồi ra khỏi phòng.

Tầng dưới.

Người nhà họ Diệp đều ở đây.

Xem ra vừa nãy mọi người đã thu xếp cho Diệp Phỉ Văn ổn thoả nên giờ này đang nghỉ ngơi trong phòng khách.

“Văn Văn đã lâu không bị bệnh lại, thật đáng sợ.

Cũng may bác sĩ nói không ảnh hưởng đến tim, lần sau nhất định phải chú ý nhiều hơn.”

Lư Tử Địch nói.

“Anh lo lát nữa Văn Văn ngủ dậy lại nhớ đến Pamela thì phải làm sao?”

Diệp Thương Minh hơi bất lực.

“Hay là bây giờ đi tìm một con mèo khác giống hệt Pamela cho em gái, khi nào con bé tỉnh dậy thì cho nó một bất ngờ?”

Diệp Thương Ngôn đề nghị.

“Không cần, mẹ sợ con bé nhìn thấy con mèo khác lại bị tổn thương.”

Vân Vũ Phương nói: “Xem tình hình sau khi còn bé dậy thế nào sau đó hỏi ý kiến nó, mẹ hy vọng sau lần này đừng nuôi thú cưng nữa, thời gian thú cưng ở bên ta cũng có hạn.”

“Cũng phải.”

Lư Tử Địch phụ hoạ, lát sau khi ngước mắt lên, cô ta lập tức giật mình.

Những người khác nhìn thấy ánh mắt Lư Tử Địch cũng không khỏi nhìn về phía đó.

Sau đó mọi người thấy Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi từ trên cầu thang đi xuống.

Không phải nói An Hạnh Nhi đã đi rồi sao? Sao cô vẫn còn ở đây? Mọi người đều ngạc nhiên nhưng không ai nói gì.

Ai cũng biết nói lời này ra sẽ xúc phạm người khác.

Ngược lại An Hạnh Nhi rất bình tĩnh, cô nở nụ cười tự nhiên rồi nói: “Con có chuyện muốn nói với mọi người nên chưa đi.

Con thấy Văn Văn đã về phòng nên mới theo Thương Ngôn xuống đây, chắc sẽ không chạm mặt Văn Văn.”

“Khiến con chịu thiệt thòi rồi.”

Vân Vũ Phương nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, chủ động kéo An Hạnh Nhi lại, dường như rất thân thiết.

Bà cũng thật sự thấy hơi áy náy.

“Mẹ khách sáo quá rồi, con đã nói là con hiểu mà." An Hạnh Nhi mỉm cười nhẹ: “Con có lời này muốn nói với mọi người, nói xong con sẽ đi.’ “Ngồi đi, dù sao bây giờ Văn Văn cũng ngủ rồi, nó sẽ không xuống đây ngay đâu.”

Vân Vũ Phương niềm nở nói.

An Hạnh Nhi gật đầu, cô cũng ngồi xuống sofa.

Mọi người đều nhìn cô.

Có vẻ như đều đang đợi cô nói.

An Hạnh Nhi cũng không vòng vo: “Chuyện của Pamela thật sự không liên quan đến con…”

“Chuyện này con không cần giải thích.”

Vân Vũ Phương ngắt lời cô: “Mọi người đều biết chắc chắn Pamela không phải do con giết.

Sáng nay Văn Văn quá kích động, cái chết của Pamela đã tạo thành cú sốc lớn với con bé nên mới nói không suy nghĩ như vậy.

Con yên tâm, mẹ và mọi người trong nhà đều tin chuyện này không liên quan đến con, Văn Văn cũng tin như vậy.”

“Nếu Văn Văn cũng tin thì con không cần phải đi nữa.”

An Hạnh Nhi cười khẽ, hơi bất đắc dĩ.

“Con bé nhất thời không chấp nhận được sự thật Pamela đã chết, nên tự nó đã đi vào ngõ cụt.

Mấy ngày nữa Văn Văn chấp nhận được cái chết của Pamela thì sẽ không sao nữa.”

Vân Vũ Phương cố gắng làm dịu bầu không khí.

“Nhưng con nghĩ con vần cần phải nói ra sự thật.”

An Hạnh Nhi rất kiên quyết.

“Không phải cô vẫn luôn đồng ý sao? Sao bây giờ lại đột nhiên đổi ý rồi?”

Đồng Vận Khiết bắt đầu châm dầu vào lửa: “Cô làm vậy không phải là đang cố ý làm khó dì sao?”

“Khiết Khiết.”

Diệp Thương Hải thấp giọng gọi.

Đồng Vận Khiết không quan tâm đến Diệp Thương Hải, cô ta lại lẩm bẩm thêm vài câu: “Nếu không đồng ý với sắp xếp của dì thì nên nói ra.

Vừa làm gái điếm vừa lập miếu thờ trinh, không cẩm thấy bản thân vô liêm sỉ à?”

“Khiết Khiết!”

Giọng Diệp Thương Hải rõ ràng đã nặng nề hơn.

Khoảnh khắc đó thậm chí Đồng Vận Khiết còn cảm nhận được một ánh mắt rất sắc.

Cô ta thầm cắn răng.

Diệp Thương Ngôn trước nay luôn khịt mũi coi thường phụ nữ.

Đã bao giờ anh ra mặt vì một người phụ nữ nào? Nhưng lúc này anh lại nhìn cô ta chằm chằm, là đang cảnh cáo cô ta sao? An Hạnh Nhi cũng nhìn Đồng Vận Khiết, đương nhiên cô biết chắc chắn cô ta không phải đồng bọn của mình, mà sở dĩ cô ta tốt bụng nhắc nhở cô để ý Diệp Phỉ Văn cũng không phải thật sự muốn giúp cô, có lẽ chỉ là một câu nói thuận miệng mà thôi, sau đó chờ xem trò cười của cô.

Bây giờ thấy cô cũng bị Diệp Phỉ Văn bắt nạt thê thảm như vậy, trong lòng chắc vẫn đang giễu cợt.

Vậy nên cô ta mới không kìm được cố ý châm chọc vài câu, vừa có thể khiến cô khó xử, vừa có thể xoa dịu bản thân sau khi chịu uất ức, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn! Không thể không nói.

Trong lòng Vân Vũ Phương lúc này cũng không thoải mái lắm.

Thật ra bà biết trong chuyện này An Hạnh Nhi đã chịu thiệt thòi.

Có cô con dâu nào ngày đầu tiên về nhà chồng đã bị đuổi ra khỏi nhà đâu? Bà cũng rất áy náy.

Nhưng nghe nói An Hạnh Nhi thấu tình đạt lý từ nhỏ nên bà cũng hy vọng và cũng tin cô hiểu được.

Tuy nhiên lúc này.

An Hạnh Nhi nhất quyết muốn chứng minh sự trong sạch của mình như vậy, nhìn thế nào cũng có cảm giác không chịu bỏ qua.

Nhất là có Đồng Vận Khiết châm ngòi ly gián, hành động của An Hạnh Nhi rất dễ khiến người nhà họ Diệp thấy phản cảm.

Dù sao trong mắt người nhà họ Diệp, sức khoẻ Diệp Phỉ Văn lúc này là quan trọng nhất.

Những chuyện khác đều không quan trọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play