Đây chính là.

Nụ hôn có mùi thơm trong truyền thuyết phải không?!

Ngọt ngào đến mức, An Hạnh Nhi hoàn toàn gục ngã.

Căn phòng yên tĩnh.

Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.

Cánh môi dính chặt, hôn thật sâu.

Rắt lâu.

Lâu đến mức, lúc đó An Hạnh Nhi dường như có cảm giác, trời đất cũng già đi.

Diệp Thương Ngôn mới buông tha cho cánh môi của cô.

Tách ra rồi, môi cô có chút vừa đỏ vừa sưng.

Trong mắt anh, đã bắt đầu có chút màu sắc.

Nhưng cơ thể anh lại không có chút cử động gi.

Đôi mắt anh không ngừng nhìn đôi môi ửng hồng của cô, cánh môi hoàn mỹ khẽ mở: “Còn đắng không?”

An Hạnh Nhi đỏ mặt xấu h.

Bây giờ trong miệng, tất cả đều là… mùi vị của kẹo sữa thỏ trắng.

“Muốn ăn thêm nữa không?” Diệp Thương Ngôn hỏi cô.

Có cảm giác, bị Diệp Thương Ngôn coi mình là một đứa con nít.

Nhưng lại là, cưng chiều đến tột cùng.

“Không ăn nữa.” An Hạnh Nhi thật ra không thích đồ ngọt.

Vừa nãy chỉ vì quá đắng.

Được thôi.

Bây giờ cô bắt đầu nghỉ ngờ, sau này có khi nào, lại yêu thích mùi của kẹo sữa không.

“Vậy thì đi ngủ sớm đi, bây giờ trễ lắm rồi.”

“Anh muốn ngủ à?” An Hạnh Nhi đột nhiên hỏi anh.

“Cô chủ An, ngủ có rất nhiều ý nghĩa nha.” Diệp Thương Ngôn nghiêm nghị nhắc nhở.

An Hạnh Nhi biết anh có ý trêu chọc cô.

Nhưng cô dường như không còn thấy bài xích như vậy nữa.

Lúc này cô rất nghiêm túc nói với Diệp Thương Ngôn: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Cổ họng Diệp Thương Ngôn khẽ động.

Chắc cũng đoán được, An Hạnh Nhi sắp nói gì.

Anh gật đầu: “Em nói đi.”

Thực sự bây giờ đã rất trễ rồi.

Sau những chuyện đã xảy ra tối nay, chắc là rất mệt mỏi rồi.

Nhưng giờ phút này An Hạnh Nhị, thật sự một giây cũng không ngủ được.

Cô nhìn đôi gò má tuần tú quá mức của Diệp Thương Ngôn, hít sâu một hơi hỏi: “Diệp Thương Ngôn, anh có quan tâm đến thân thể của tôi không?”

“Đương nhiên.” Diệp Thương Ngôn trả lời chắc chắn không cần suy nghĩ.

“Anh có quan tâm đến lần đầu tiên của tôi không?”

“Rất quan tâm.” Giọng điệu rõ ràng rất nặng nè.

An Hạnh Nhi không khỏi cắn môi.

Cảm thấy rằng, Diệp Thương Ngôn hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của cô.

Tình huống bình thường, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, với tư cách là một người đàn ông, không phải nên nói rằng, anh chỉ quan tâm đến trái tim của cô thôi sao?!

Giọng điệu chắc chắn như vậy, máy câu phía sau, muốn cô nói thế nào đây?!

An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn chằm chằm.

Diệp Thương Ngôn ngược lại cười nói: “Yêu một người phụ nữ, sẽ quan tâm đến mọi thứ về cô ấy, kể cả từng sợi tóc, cũng sẽ quan tâm xem có bị người đàn ông nào khác chạm vào hay không.”

An Hạnh Nhi biết điều đó.

Đàn ông là sinh vật không thể trông chờ nhất trên thế giới này.

“Nhưng mà, tôi quan tâm, không có nghĩa là tôi chê.” Diệp Thương Ngôn vẻ mặt thành khẩn: “Tôi đã nói, tôi sẽ không bao giờ chê em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play