1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273
*Tôi bảo chú Trung sắc một ít canh thuốc, tôi đi xuống lấy.” Diệp Thương Ngôn vẫn là đi mắt. Nói một câu cô không hiểu, rồi bỏ đi. Cái gì là dày vò anh. Cô đêm nay chân thành muốn anh ở bên cạnh mình như vậy. Là cái gì, dày vò. May mà. Diệp Thương Ngôn cũng thật chỉ rời đi một lúc. Anh bưng canh thuốc, bước đến chỗ cô. Đặt canh thuốc lên đầu giường, sau đó cúi người bế cô lên, để cô ngồi dậy một chút, dựa lưng vào đầu giường. Sau đó anh lại cầm canh thuốc, múc một thìa, đặt bên môi An Hạnh Nhi. “Mở miệng.” Diệp Thương Ngôn nói. An Hạnh Nhi ngoan ngoãn mở miệng. Cô thật ra có thể tự mình uống thuốc. Nhưng mà, có vẻ như không thể từ chối Diệp Thương Ngôn được. Phải rồi, cái gì cũng không từ chối được. Diệp Thương Ngôn đút một thìa canh thuốc vào miệng An Hạnh Nhi. An Hạnh Nhi uống một ngụm. “Thật đắng.” Đắng đến nỗi mặt mũi An Hạnh Nhi đều nhăn hết cả lại. “Thuốc đắng giã tật.” Diệp Thương Ngôn nói. “Nhưng đắng quá.” An Hạnh Nhi không chịu uống thêm ngụm thứ hai. *Ngoan, uống xong cho em ăn kẹo.” “Có thể cho đường trực tiếp vào thuốc được không.” “Không được.” Diệp Thương Ngôn từ chối. An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn, trên mặt đầy vẻ uất ức. “Đây là bài thuốc dân gian tổ truyền của nhà tôi, lúc nhỏ hay bị thương, lần nào uống, cơ thể cũng mau chóng bình phục.” Diệp Thương Ngôn giải thích. “Lúc nhỏ anh thường hay bị thương sao?” An Hạnh Nhi hỏi. Có chút vô cùng ngạc nhiên. Diệp Thương Ngôn xuất thân giàu có, được cưng chiều từ nhỏ, làm sao có thể thường xuyên bị thương được chứ. “Uống thuốc trước đi, tôi nói cho em biết.” Diệp Thương Ngôn dường như nhìn ra được nghỉ ngờ của An Hạnh Nhị, nói thẳng. An Hạnh Nhi ngập ngừng. Thừa nhận đi. Chính là rất muốn biết, Diệp Thương Ngôn là người như thế nào. Cô nghiền răng, gật đầu. Diệp Thương Ngôn bưng nửa bát canh, từng ngụm từng ngụm uống cạn. Đắng quá. Cô cảm thấy miệng cô, hoàn toàn mắt cảm giác rồi. Khoảng khắc đó. Liền thấy trên tay Diệp Thương Ngôn đột nhiên nhiều thêm một viên kẹo sữa hình thỏ trắng. Nhìn Diệp Thương Ngôn bóc vỏ kẹo,đút kẹo vào miệng An Hạnh Nhi. An Hạnh Nhi mở miệng. Thậm chí có chút không kịp chờ: để được ăn kẹo ngọt. Nhưng vào lúc mở miệng. “Um.” An Hạnh Nhi trợn tròn mắt. Cô đã nếm được vị ngọt của kẹo. Nhưng cô nếm được, lại là mùi vị trong miệng anh. Viên kẹo sữa thỏ trắng của Diệp Thương Ngôn, không đút vào miệng cô, ngược lại lúc cô mở miệng, lại đút kẹo vào sâu trong miệng anh, sau đó, hôn cô thật sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273