Anh ta không biết cô với Diệp Thương Ngôn kết hôn trên danh nghĩa, thứ mà bọn họ đang theo đuổi là lợi ích, không nói đến chuyện tình cảm.
Kết quả là một giây sau liền nhìn thấy Diệp Thương Ngôn nhanh chân đi tới.
Trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức một cái.
An Hạnh Nhi bị bất ngờ, trong nháy mắt nhào vào trong lồng ngực của Diệp Thương Ngôn.
Còn có chút đau nhức.
An Hạnh Nhi xoa xoa cánh mũi của mình.
Cái tên này ăn phải thuốc nổ rồi hả?
Liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo của Diệp Thương Ngôn: “Cậu cả Cố, thay vì quan tâm vợ của người ta, không bằng quan tâm đến danh dự của mình đi, tôi nghe nói là tập đoàn Cố thị bởi vì có liên quan đến cậu cả Cố, một khoảng thời gian này thị trường chứng khoán đang lao đầu xuống dốc, bốc hơi hết mấy nghìn tỷ.”
“Sự rung chuyển của Cố thị cũng là sự dao động bình thường trong kinh doanh mà thôi, cậu ba Diệp chưa tiếp xúc với kinh doanh thì đừng có ăn nói hàm hồ, làm trò cười cho người khác.” Cố Quân Tường cố gắng ngụy trang bản thân, còn mang theo giọng điệu trào phúng.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười gằn.
Lúc này, An Hạnh Nhi đang nằm trong lồng ngực của Diệp Thương Ngôn, cũng nở nụ cười gần.
Cố Quân Tường không biết là mấy năm sau, thậm chí là mấy chục năm sau anh ta sẽ bị Diệp Thương Ngôn làm cho tức chết.
Năng lực của Diệp Thương Ngôn đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
“Nếu như cậu cả Cố đã có dự tính trước, vậy thì coi như lúc nãy tôi chưa nói gì đi.” Dường như là Diệp Thương Ngôn xem thường phải dây dưa với Cố Quân Tường, anh lạnh lùng nói: “Nhưng mà có câu nói này, cậu Cố cần phải nhớ rõ ràng, hiện tại An Hạnh Nhi là vợ của Diệp Thương Ngôn tôi, anh tốt nhất đừng có ý đồ muốn chạm vào một cọng lông của cô ấy.”
Cố Quân Tường sa sầm mặt lại.
Diệp Thương Ngôn ôm An Hạnh Nhi đi khỏi, lúc đi khỏi thì dừng lại một chút, giọng nói mang theo vẽ khát máu: “Chỗ nào của anh đụng vào cô ấy, tôi sẽ cắt chỗ đó.”
Nói xong.
Dẫn An Hạnh Nhi nhanh chân đi khỏi.
Cố Quân Tường siết chặt nắm đấm.
Cái thằng nhóc này đừng tưởng là có thể uy hiếp được anh ta.
Cho dù bộ dạng lúc nãy của Diệp Thương Ngôn thật sự làm cho người ta cảm nhận được sự âm trầm và kinh khủng của anh.
Đôi mắt hung ác của anh.
Dù sao thì.
Anh cũng chẳng tốt hơn đâu.
Ai cũng đừng nghĩ là mình có thể tốt hơn.
...
Diệp Thương Ngôn kéo An Hạnh Nhi rời khỏi.
Rời khỏi đó, nhưng mà không trở về đại sảnh.
Diệp Thương Ngôn trực tiếp đưa cô đến một nơi hẻo lánh không có người, hung hăng đè cô vào vách tường, anh nói: “Trừng phạt lần trước vẫn còn chưa đủ có đúng không hả?”
An Hạnh Nhi cảm thấy Diệp Thương Ngôn của lúc này muốn nổi giận rồi.
Chẳng lẽ là anh nhìn không ra hồi lúc nãy Cố Quân Tường cố ý hả?
Rõ ràng là cố ý châm ngòi ly gián mà anh lại bị lừa.
Có phải là anh quá ngu ngốc không?
An Hạnh Nhi không khỏi nổi giận, cô quát lên với Diệp Thương Ngôn: “Anh nổi giận như thế làm cái gì chứ, hồi lúc nãy rõ ràng là do Cố Quân Tường cố ý làm vậy là vì cố ý gây nên mâu thuẫn giữa chúng ta.”
“Em cho rằng tôi đang tính toán cái này hả?”
“Nếu không thì anh so đo cái gì, so đo tôi bị Cố Quân Tường chạm vào người?” Dường như là An Hạnh Nhi cũng đang phát tiết: “Đàn ông các anh có thể đừng có tự cho là đúng như vậy được không hả, cứ tự cho mình là đúng, cho dù anh không yêu người phụ nữ này, chỉ cần có chút quan hệ với anh thì nhất định phải thủ thân như ngọc vì anh, không thể bị người đàn ông khác chạm vào, một khi có bất cứ tiếp xúc thân thể thì sẽ xâm phạm vào lòng tự trọng không ai bì nổi của các anh. Diệp Thương Ngôn, chúng ta chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, cho dù bây giờ tôi có lên giường với Cố Quân Tường thì cũng không có liên quan gì tới anh... ưm.”
Đôi môi của An Hạnh Nhi đột nhiên lại bị Diệp Thương Ngôn chặn lại.
Cô biết mà.
Đàn ông đều như nhau.
Cố Quân Tường là như vậy.
Diệp Thương Ngôn cũng như vậy.
Nhớ tới kiếp trước Cố Quân Tường không có hứng thú với cơ thể cô, thậm chí cũng sẽ không nhìn cô thêm một chút, càng sẽ không quan tâm tới cảm xúc của cô.
Hiện tại cô không yêu anh ta, thậm chí còn hận anh ta, anh ta lại bắt đầu mặt dày mày dạn quấn lấy cô, thậm chí còn bộc lộ ra sự quan tâm đối với cô, An Hạnh Nhi biết rất rõ đây không phải là đang giả vờ mà chính là lòng tham chiếm hữu, lòng tự trọng quấy phá, chính là không thể chấp nhận người phụ nữ của mình yêu người đàn ông khác, cho dù càng không có được thì nhất định cũng phải có được.
Đây chính là bản tính đáng ghét của tất cả những người đàn ông, trời sinh không thay đổi được.
Đôi mắt của cô siết chặt lại.
“A.” Diệp Thương Ngôn bỗng nhiên lại buông cánh môi của An Hạnh Nhi ra.
Anh tức giận đùng đùng đe dọa An Hạnh Nhi.
Ở trên môi rõ ràng còn có vết máu bị An Hạnh Nhi cắn bị thương.
An Hạnh Nhi nói: “Có phải là tôi lên giường với anh thì anh mới không có hứng thú với tôi.”
Diệp Thương Ngôn nhìn chằm chằm vào cô, trông anh vô cùng nguy hiểm.
“Nếu như vậy, thế thì anh tìm thời gian đi, tôi ngủ với anh.” An Hạnh Nhi nói từng câu từng chữ.
Không phải chỉ là thân thể thôi à.
Thật ra thì cô cũng không quan tâm lắm.
Đối với cô mà nói báo thù rửa hận, yên ổn còn sống còn quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Những cái khác.
Cô đều có thể chấp nhận.
Lúc này Diệp Thương Ngôn thật sự bị An Hạnh Nhi chọc giận muốn nổ tung.
Anh nắm chặt nắm đấm.
Bỗng nhiên lại hung hăng đấm về phía An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi cắn răng.
Lúc này nhắm mắt lại chịu đựng.
Liền nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh thật lớn, nhưng mà cô lại không cảm nhận được cái đau.
Mở to mắt, nhìn Diệp Thương Ngôn đánh vào vách tường ở bên cạnh.
Âm thanh lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết sử dụng sức lực lớn tới cỡ nào, thậm chí còn không dám tưởng tượng mu bàn tay của anh sẽ đau đớn thành bộ dạng gì.
An Hạnh Nhi cố gắng để cho mình duy trì sự tỉnh táo, tỉnh táo nhìn thẳng vào Diệp Thương Ngôn.
Cô không có sai.
Ngày hôm nay bị Cố Quân Tường cưỡng chế dẫn ra vườn hoa phía sau, cũng không phải là do cô cam tâm tình nguyện.
Cố Quân Tường cố ý diễn một màn kịch, cũng chẳng có quan hệ gì với cô.
Thậm chí là.
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Diệp Thương Ngôn, chắc chắn là Diệp Thương Ngôn cùng đã nhìn ra Cố Quân Tường cố ý.
Nhưng anh biết mà anh vẫn còn nổi giận với cô, ngược lại là do Diệp Thương Ngôn đã sai.
Nghĩ đến đây.
Ánh mắt của An Hạnh Nhi không khỏi chắc chắn hơn.
Chắc chắn là Diệp Thương Ngôn đang tìm cô gây hấn.
Hai người cứ giằng co thật lâu.
Thật lâu sau.
Diệp Thương Ngôn mới buông nắm tay từ trên vách tường xuống, đồng thời cũng buông An Hạnh Nhi
Dường như là tâm trạng tỉnh táo hơn.
Anh nói: “An Hạnh Nhi, một ngày nào đó em sẽ ép chết tôi.”
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Rốt cuộc là ai đang ép ai.
Rốt cuộc là ai đang nổi điên.
Lúc An Hạnh Nhi đang muốn phản bác lại thì liền nhìn thấy Diệp Thương Ngôn xoay người đi khỏi.
Đi ra rồi, bước chân lại dừng lại.
Nhưng mà lại không quay đầu.
Anh đứng ở đó, dường như vẫn luôn kiềm chế.
Cô không ngờ tới là phạm phải rồi.
Cô thừa nhận cô đang sợ hãi.
Sợ tất cả những thứ có liên quan đến tình yêu".
Một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cô rất khó bước ra khỏi ám ảnh của bản thân.
Cô cũng không muốn cho Diệp Thương Ngôn bất cứ hi vọng nào.
Cũng không cho mình có hi vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT