“Cảnh Bình, có chuyện gì?”
“Gia, nha hoàn kia tình huống nguy kịch, nha hoàn còn lại thì cứ khóc lóc ầm ĩ, nô tài phải chuốc mê nàng sai người đưa nàng đi nghỉ rồi”
Duệ vương gật đầu.
Kiều Sở kinh hãi muốn đứng dậy, lại bị hắn ấn nằm trở xuống: “Bây giờ nàng có qua đó cũng vô ích, người bị thi thuật phải chịu thuật người tạo thành quấy nhiễu”
Kiều Sở cố điều chỉnh hô hấp, cười khổ: “Nàng bị trúng độc, lại không biết tên loại độc, nếu không có giải dược của đối phương thì có trị được không?”
Duệ vương trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Nếu người hạ độc không phải cao thủ dụng độc thì giải dược cũng không khó để bào chế”
Kiều Sở thở dài: “Là Phượng Thanh đại phi”
Cảnh Bình kinh ngạc: “Là đại phi của Lãnh chủ?”
“Phải, bà ấy là phi tử của cha ta.

Mẫu thân ta từng nói, gia tộc của Phượng Thanh đại phi là Miêu Lê nhị tộc sống ở một nơi rất xa, tộc của bọn họ rất giỏi về cổ trùng và độc dược, trải qua bao nhiêu năm tháng, cổ pháp đã thất truyền, nhưng vẫn có một vài độc pháp được truyền lại”

Duệ vương nhìn xa xăm: “Vậy có hơi phiền phức rồi”
Hắn lôi vật gì từ trong ngực ra, đặt lên trên cái gối: “Sở nhi, nhìn môi nàng tím tái ta đoán nàng có tâm bệnh, một cước của Cửu đệ cũng không nhẹ, nếu cảm thấy ngực đau thì phải uống ngay thuốc này.

Nàng đừng lo lắng quá, ta sẽ dốc hết sức cứu tỳ nữ của nàng”
Kiều Sở nhìn thấy vật nằm trên cái gối là một chiếc bình ngọc nhỏ mà trước đó trong hoa viên hắn từng đưa cho nàng.

Đuôi mắt thoáng qua lại nhìn đến Bích Thủy hơi biến sắc, cánh môi hé ra một nửa, Cảnh Bình liếc nàng ta một cái, nàng ta mới vội khôi phục lại vẻ mặt như không có gì.
“Nàng nghỉ đi, muốn ăn gì hay có việc gì cần làm thì cứ phân phó Bích Thủy”
Cảm giác đỉnh đầu nằng nặng, Kiều Sở ngẩn ra nhìn Duệ vương đang nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Hắn quay người bước tới gần một trường kỷ, bên trên có đặt giấy bút và nghiên mực, rồi viết gì đó lên một tờ giấy giao cho Bích Thủy: “Đem phương thuốc này đi sắc, ngươi nhớ tự mình canh lửa.

Dặn phòng bếp làm ít đồ ăn, đợi thuốc sắc xong đem tới cho nàng uống”
Bích Thủy mím môi, cúi đầu vâng lời.
Duệ vương phất tay áo, cùng Cảnh Bình bước ra ngoài.
Kiều Sở tâm còn đang lo lắng cho Mỹ Nhân, nàng nào có thể ngủ.

Nàng chống người muốn ngồi dậy, đã thấy Bích Thủy đột nhiên xoay người nhìn chòng chọc vào nàng, liếc mắt một cái.

Kiều Sở cười khổ, nhẹ giọng nói: “Làm phiền Bích Thủy cô nương”
Bích Thủy cúi thấp người, thản nhiên nói: “Không dám nhận, cô nương thong thả nghỉ ngơi, Bích Thủy chút nữa sẽ trở về hầu hạ cô nương”
Đợi Bích Thủy đi xa, Kiều Sở chậm rãi bước xuống giường, đi đến trước cánh cửa sổ đang mở, thoáng nhìn ra bốn phía vắng lặng, cầm dược bình trong tay hung hăng ném ra ngoài.
Nghĩ tới phản ứng của cậu thiếu niên trong vườn hoa rồi đến Bích Thủy, Kiều Sở phần nào đoán được thuốc này rất quý, nhưng có quý thế nào thì nàng cũng không cần.
Bích Thủy không đơn giản, nếu nàng đoán không sai, nữ tử này rất có thể là thông phòng nha đầu của Duệ vương.
Mà Duệ vương lại càng không đơn giản!
Khi hai người ngồi trong vườn hoa, khi nàng nhìn thấy hắn đem ngụm nước trong tay hất lên mội bụi hoa, nàng liền một mực nghĩ tới một chuyện thiếu chút nữa đã bị nàng bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play