Duệ vương khoát tay.
“Nô tỳ tốt xấu gì cũng từng cùng ngài luyện y thuật mấy năm, ngài còn không tin được tay nghề của nô tỳ sao?”
Nha hoàn kia cười, nhón tay nhặt lấy cái kim khâu.

Duệ vương đưa tay ngăn lại: “Bích Thủy, muốn đem đau đớn của nàng giảm đến mức thấp nhất thì ngươi làm không được.

Ta không hy vọng nàng phải chịu thêm chút đau đớn nào nữa”
Tay Bích Thủy khựng lại, đưa mắt nhìn Kiều Sở một cái, cắn chặt răng, lại nói: “Gia, nô tỳ có thể làm được, nô tỳ……….”
Kiều Sở khẽ thở dài: “Thượng Quan Kinh Hồng, ta nói ngươi rốt cuộc có muốn giúp ta nối xương không đây? Nếu không để cho nàng ta làm đi, ta đau sắp chết rồi”
Duệ vương ngẩn ra, giống như không nghĩ tới nàng sẽ lên tiếng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Biết rồi, để ta”
Bích Thủy cắn môi, thối lui sang một bên.
Kiều Sở nhẹ quay đầu ra chỗ khác, nàng mặc dù không biết thao tác cụ thể sẽ như thế nào, nhưng nếu dùng mấy cái kẹp này cố định lại xương ngón tay thì nhất định là rất đau.

“Nếu đau không chịu nổi thì cắn tấm vải này đi”
Bàn tay to lớn chìa ra trước mặt nàng một cái khăn màu trắng, Kiều Sở không tiếp nhận, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái: “Cắn ngươi được không?”
‘Bịch’ một tiếng, khăn trắng rớt xuống đất.
Duệ vương giống như ý thức được mình vừa thất thố, vội ho nhẹ một tiếng, nhặt khăn lên nhét vào lại trong áo, với tay cầm kim khâu.
Kiều Sở đoán là sắp bắt đầu, lòng căng thẳng, lại đột nhiên nghe hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhớ lại vừa rồi mình đã nói cái gì, khẽ sửng sốt.
Không thể không thừa nhận y thuật của Duệ vương quả nhiên cực kỳ cao siêu, cho đến khi hắn đem chiếc băng gạt cuối cùng bó lên ngón tay của nàng, mặc dù rất đau đớn, nhưng không thể so với vừa rồi khi ngón tay nàng bị gãy, đau đến thống khổ kịch liệt.
“Sở nhi”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn gói ghém hòm thuốc, nghe hắn gọi một tiếng, liền ngẩn ra.

Bởi vì cái cách xưng hô này quả thực không thích hợp giữa bọn họ, nàng và hắn từ khi nào thì đã đạt đến cái cách xưng hô như thế?
Nàng chỉ nghe hắn nói: “Vết thương trên người nàng vẫn chưa lành, ta đỡ nàng về giường nằm nghỉ đã, chốc nữa sắc thuốc xong rồi uống”
Nàng ngẫm một chút xong gật đầu, rồi vươn tay cầm lấy bàn tay hắn.

Duệ vương rõ ràng giật mình, khựng lại, trở tay cầm lấy tay nàng, đột nhiên thấy nàng cúi đầu, sau đó là một cơn đau từ bàn tay hắn truyền đến.
Bích Thủy kinh hô một tiếng.
Thẳng đến khi mùi máu tươi theo đầu lưỡi tràn ra, Kiều sở mới ngẩng đầu lên.

Nàng cắn hắn xem như báo thù chuyện lúc nãy.

Nhưng hắn ngược lại không phản ứng, chỉ là bất động mặc kệ cho nàng cắn, quả thực có ngoài ý muốn của nàng.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Bích Thủy giận dữ trừng mắt với nàng, hai ba bước vội chạy tới bên cạnh Duệ vương: “Nô tỳ giúp ngài băng bó!”
Duệ vương liếc mắt nhìn vết cắn rướm máu, ánh mắt có chút lơ đãng, bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại”
Hắn cúi xuống bế nàng lên, đặt nàng lên trên giường, than nhẹ: “Sở nhi, chuyện vừa rồi, ta cùng Ngũ ca……….”
Lời của hắn lập tức bị một tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.
Bích Thủy đi ra mở cửa.
Người tới chính là vị thiếu niên lúc trước cải trang thành Duệ vương, tên Cảnh Bình.

Thần sắc hắn có vẻ nôn nóng giống như vừa xảy ra chuyện gì lớn, khi thấy Kiều Sở đang nằm trên giường, trong mắt hiện lên chút kì dị rồi lập tức biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play