Chương 1387

 

Nhưng lúc này ông ta lấy lại được sự tự tin của mình nhưng vẫn hơi lo lắng đối với Tân Trạm.

 

“Tân Trạm, muốn luyện chế ra đan dược cấp bậc tiên đan, tu vi ít nhất phải đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, linh khí của cậu có thể theo kịp không?” Hồ Phong bất an hỏi.

 

Hai người đã phối hợp mấy tiếng đồng hồ, mối quan hệ giữa bọn họ đã trở thành đồng bạn hợp tác, không còn sự thù địch như trước đây, mà càng giống như bạn thân hơn.

 

Tuy nhiên, luật sắt kế thừa từ xưa đến nay là muốn luyện chế ra một viên tiên đan cấp một, tu vi ít nhất phải đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, trong khi đó Tân Trạm mới chỉ cấp tám.

 

“Chuyện này không thành vấn đề, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta tiếp tục.

 

Tân Trạm gật đầu, anh vẫn có sự tự tin này.

 

Việc thiếu hụt linh khí quả thực là vấn đề lớn nhất khiến các tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cấp tám gặp khó khăn trong việc luyện chế tiên dược, tuy nhiên, phần lớn dược sư trước đây đều tập trung vào luyện đan mà bỏ bê việc tu luyện.

 

Giống như Tần Trạm lấy tu luyện là chính, luyện đan là phụ, còn có thể nâng cao trình độ luyện đan đến cấp độ này đúng là không tệ.

 

Linh khí của anh vốn dĩ dư thừa so với các tu sĩ khác, Tân Trạm tự tin cái này sẽ không phát sinh vấn đề gì.

 

Nhưng không gian luyện dược này cái gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất là không có linh khí trời đất, cho nên một khi tiêu hao hết thì không thể nào bổ sung lại.

 

Cho nên hai người chỉ có thể rút lui trước, hấp thụ linh khí của trời đất ở bên ngoài, khôi phục lại trạng thái sung mãn rồi mới có thể tiếp tục.

 

Lúc Tân Trạm và Hồ Phong tiến vào không gian luyện dược mới gần đến đêm, nhưng lúc bọn họ đi ra, trời đã gần sáng.

 

“Chúng ta tổng cộng đã luyện chế bao nhiêu tiếng?” Tân Trạm hỏi.

 

“Khoảng năm, sáu tiếng, có chuyện gì vậy?” Hồ Phong ngạc nhiên hỏi.

 

“Không có gì.”

 

Tân Trạm lắc đầu, nhìn thoáng qua không gian luyện chế đan dược, tạm thời đè xuống tia nghỉ hoặc trong lòng.

 

Hồ Phong cũng không quan tâm đến chuyện này, hiện tại toàn bộ tâm trí của ông ta đều tập trung vào việc luyện chế tiên đan.

 

Sau một lúc nghỉ ngơi, cả hai lại tiến vào không gian.

 

“Tân Trạm, thực xin lỗi, là tôi không quen tay” Sau khi nổ lò, Hồ Phong nói xin lỗi.

 

Ông ta có hơi căng thẳng, ngoại trừ Long Huyết Thánh Linh đan, ông ta đã rất nhiều năm không có luyện chế thành công tiên đan.

 

“Không sao, còn nhiều thời gian” Tân Trạm ngược lại không trách cứ cái gì.

 

Ban đầu, bởi vì tâm trạng phức tạp của Hồ Phong đã liên tiếp nổ lò hai lần.

 

Dưới sự nhắc nhở của Tân Trạm, Hồ Phong mới dần dần tỉnh táo lại.

 

Một khi nhớ lại những kỹ xảo luyện đan quen thuộc trong quá khứ, Hồ Phong bắt đầu phát huy thực lực thực sự của mình.

 

Cho dù ông ta đã từng yên lặng bao lâu, nhưng lúc trước, ông ta dù sao cũng mang danh hiệu luyện đan sư thiên tài, tiếng tăm vang khắp Đông Vực.

 

Hồ Phong rất nhanh tìm lại được cảm giác năm đó.

 

Lần luyện đan thứ ba, tiên đan cấp một cuối cùng cũng được luyện chế thành công, Hồ Phong hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt có chút ẩm ướt.

 

Cầm đan dược tỉnh xảo trong tay, trong lòng ông ta tràn đầy cảm khái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play