So với người khác chưa thấy sự đời, lão đại thể hiện bản thân rất bình tĩnh.
Hết sức chuyên chú ngồi xổm bên bếp lò, kiên nhẫn đợi rắn xào của cô.
Cô đã rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi chưa được ăn.
Từ lúc tay bị thương tay, đóa hoa nhỏ liền không cho cô đi bắt rắn, con này là cha bắt về cho.
Mộc Lão Tam nói lên đi bắt rắn cũng là một phen nước mắt chua xót, ông ta nhìn mấy con rắn độc một thân hoa văn tươi đẹp kia, liền có cảm giác xong đời rồi.
Vì để cho con gái ăn, hắn chính là đem mạng đi cược.
Sau khi nơm nớp lo sợ vất vả bắt được một con rắn độc, Mộc Lão Tam mới phản ứng lại, vì sao ông ta nhất định phải bắt rắn độc chứ?
Không phải rắn độc thì cũng có thể ăn a!
Con mẹ nó, ông ta vì cái gì lại chọn loại hình có tính khiêu chiến cao như này?
Mém nửa là rớt nửa cái mạng luôn rồi!
"Phồn Tinh, ta đã thi đậu tú tài." Từ Thụy Khanh nói khẽ với Phồn Tinh, sau đó chà xát đưa tay ra, muốn nắm tay Phồn Tinh một cái, cọ xát một chút tình cảm.
Kết quả lão đại đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía khích lệ hắn, "Vậy ngươi, phải tiếp tục, cố gắng thật tốt nha!"
Loại lời trưởng bối kích lệ này, thiếu chút nữa khiến da mặt Từ Thụy Khanh kéo căng ở ra, thần sắc cứng đờ
Còn có...
Vai của hắn đau quá!
Lực đạo của Phồn Tinh thật sự kẻ nào thử kẻ đó biết!
Mộc gia một bộ bầu không khí hài hòa vui vẻ, Từ gia lại một mãnh yên tĩnh trái ngược.
Cha con Từ Tử Hàm và Từ Duệ, một tên cũng không thi đậu.
Vốn dĩ đây cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao Từ Tử Hàm cái này Tam thúc, đã đi thi hơn mười năm, cũng không đậu nổi một lần tú tài nào trở về.
Nhưng bọn họ lại nghe người ta nói, Từ Thụy Khanh thi đậu tú tài.
Chuyện này trên dưới đối lập, chênh lệch rất lớn!
Lý thị lần đầu tiên đối với con trai và cháu trai bảo bối bày sắc mặt, thiếu chút nữa không nhảy chân mắng bọn họ, vì cái gì so với Từ Thụy Khanh chỉ đọc sách mấy ngày lại kém như vậy!
Con người nha, chính là như vậy, sợ nhất chính là bị vả mặt.
Tuy rằng đậu tú tài là cháu trai ruột của mình, nhưng mà đối với Lý thị mà nói, còn không bằng không đậu đâu. Đỗ xong, bây giờ chẳng phải toàn bộ người trong thôn đều nói bà ta có mắt không tròng sao?
Từ Hán Ngưu và Tần thị sau biết con trai đậu tú tài cũng không dám ở nhà biểu hiện vui sướng gì.
Sợ chọc lão nương không thoải mái.
Chỉ dám hai vợ chồng đóng cửa lại nhỏ giọng nghị luận.
Tần thị nói: "Con trai chúng ta đậu tú tài, có nên chuyển ra khỏi Mộc gia? Nếu tiếp tục ở lại Mộc gia, bên ngoài nhiều chuyện, sợ rằng sau này thật sự xem nó thành ở rễ nhà Mộc gia mất. "
Từ Hán Ngưu không nói chuyện.
Lúc trước con trai bệnh nặng không có tiền chữa, là Mộc Lão Tam bỏ tiền cứu người.
Hiện tại hết bệnh rồi, còn đỗ tú tài, liền vội vàng muốn đem người đưa trở về, làm như vậy không tốt lắm.
"Nếu không, tôi ngày mai đi tìm Thụy Khanh nói nói chuyện? " Bà ta có đứa con trai làm tú tài, sau này địa vị ở nhà cũng có thể cao hơn chút, ít nhất mẹ chồng sẽ ít mắng bà ta mấy câu.
Không thể không nói, có vài người bản tính hèn mọn thật sự là ăn sâu từ bên trong.
"Được rồi, bà ít nghĩ đến kia có hay không đều được." Từ Hán Ngưu cuối cùng không thể nhịn được nữa, "Thụy Khanh cái kia mệnh là người ta Mộc Lão Tam cứu trở về đi, lúc trước nói tốt, ai ra bạc, người liền về ai. Hiện tại mắt thấy nhi tử tiền đồ, lại muốn đi bám theo, ngươi làm người Mộc Lão Tam là dễ chọc?"
Tần thị bị oán giận được khúm núm.
Vừa lên lòng tự tin, lại nháy mắt chôn vùi xuống dưới.
Từ gia phát sinh tất cả, Từ Thụy Khanh đám người không được biết.
Tương lai thủ phụ đại nhân hiện tại, nội tâm nhộn nhạo đâu --
Tiểu nương tử vừa rồi chủ động yêu thương nhung nhớ, hôn hắn một ngụm.