Phồn Tinh chọc chọc eo Từ Thụy Khanh.
Từ Thụy Khanh cúi đầu nhìn một cái, cả khuôn mặt bắt đầu đỏ lên,vành tai chuyển sang màu đỏ.
Ở đây đều là sĩ tử đến dự thi, nhưng cũng không có ai giống như hắn, còn có thê tử tương lai đến đưa.
"Phải cố gắng nha." Phồn Tinh nói chuyện còn có chút mềm mềm.
Tể tướng đại nhân tương lai tuy rằng không biết cái gì gọi là manh, nhưng nghe thấy âm thanh của Phồn Tinh, hắn liền nhịn không được muốn sờ đầu cô.
"Ừ." Từ Thụy Khanh trầm thấp trả lời một tiếng, bỗng có cảm giác phụ xướng phu tùy
.
Nhưng nghĩ lại tiểu cô nương trước mặt là thê tử tương lai của mình. Mỗi lần hắn ra ngoài đều sẽ nhẹ giọng cổ vũ hắn. Loại cảm giác này, nghĩ lại còn thật rất tốt.
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi.
Bởi vì lão đại không hiểu chuyện lắm, luôn lúc mấu chốt phát hỏng bầu không khí!
"Thi thật tốt, sau đó về nhà làm rắn xào cho ta ăn nha." Một câu như thế nháy mắt đánh cho Từ Thụy Khanh trở về thực tại.
Ừ, khiến hắn nhìn thấu rõ ràng, chỉ là hắn đang trong lúc thi cử, cho nên mới có nhiều đãi ngộ như vậy thôi
Thi xong rồi, nên xuống bếp thì vẫn phải xuống bếp.
Từ Thụy Khanh chậm rãi bước vào trường thi, trước lúc đi vào, quay đầu nhìn thoáng qua --
Quả nhiên, chẳng có lương tâm gì cả.
Người ta đều là nhìn theo sĩ tử đi vào trường thi, cô thì hay lắm, quay đầu một cái liền lon ton chạy đi mua kẹo hồ lô, chỉ chừa cho hắn một cái bóng lưng.
Nhưng cho dù như thế, cũng khiến cho hắn có chút vui vẻ trong lòng.
Nhịn không được cong khóe môi lên, thê tử tương lai của hắn...
Tuy rằng không thông minh, nhưng cùng cô trải qua một kiếp người, cũng không có gì không tốt.
Lúc Phồn Tinh ở trên đường gặm kẹo hồ lô, một âm thanh vang lên :" Ngựa nổi điên! Mau tránh ra! Mau tránh ra! "
Cô vốn phản ứng không nhanh nhẹn.
Một câu nghe được, phải chậm rãi phân tích là ý gì, sau đó mới bắt đầu phản ứng.
Lúc này mọi người đều sợ hãi vội vàng tránh qua hết một bên, Phồn Tinh mới đưa kẹo hồ lô lên miệng, chậm rì rì ngẩng đầu lên --
Lúc con ngựa xông đến, đưa tay ra một cái, chính là một quyền đánh thẳng vào cổ ngựa.
Sững sờ là dựa vào sức lực kinh người, một quyền thế lại có thể đánh gãy cổ ngựa!
Thân thể to lớn, ầm ầm ngã xuống!
Tay phải của Phồn Tinh mềm nhũn buông xuống ở bên người, trên miệng còn ngậm chuỗi kẹo hồ lô.
"Con gái! Con gái! Có sao bị làm sao không?" Mộc Lão Tam nhìn thấy một màn vừa rồi, toàn thân thiếu chút nữa dọa sợ ngây người. Nhanh chóng chạy lại chỗ Phồn Tinh, chân bước không vững, môi run run rẩy rẩy.
Người đánh ngựa vừa nãy giãy dụa từ dưới đất đứng lên.
Là một nam tử trẻ tuổi, vẻ mặt tuấn tú nhưng lại nhuốm đầy sương gió mệt mỏi.
Phía sau hắn có một tiểu đội rất nhanh cưỡi ngựa đuổi kịp tới, giúp hắn đỡ dậy.
Xem ra đoàn người này hẳn là vội vàng lên đường, nam tử trẻ tuổi nóng vội đi ở đầu tiên, kết quả lại gặp phải con ngựa nổi điên.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?" Thiệu Huyền Viễn lần này phụng chỉ giúp nạn thiên tai, công sự làm xong, tự nhiên là vội vội vàng vàng muốn nhanh chóng trở về Kinh Thành phục mệnh. Sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, chậm trễ không được.
"Có chuyện, tay gãy." Tay trái của Phồn Tinh cầm kẹo hồ lô, tay phải rũ xuống ở bên người, mặt không đổi sắc.
Thiệu Huyền Viễn trong lòng có nghi hoặc, gãy tay còn có thể biểu hiện được bình tĩnh như vậy, một chút cũng không có đau đớn?
Hắn hoài nghi mình gặp phải kẻ lừa bịp.
Nhưng con ngựa điên của hắn làm bị thương người là sự thật, cho dù cô nương này không gãy tay, hắn cũng nên ôn hòa nói chuyện với người ta, bày tỏ xin lỗi, "Xin lỗi. Tại hạ vì vội vàng lên đường, cho nên nhất thời không kiểm tra ngựa kỹ càng, thương tổn đến cô nương."
Nhưng mà trong đầu lão đại suy nghĩ, nhận xin lỗi của người ta, có nghĩ là đã tha thứ, tha thứ rồi là không thể bắt đền.
Tay của cô gãy rồi, ngươi không cho cô bắt đền, đó là không có khả năng.
"Xin lỗi, không chấp nhận. Phải đền bạc."
Thiệu Huyền Viễn nháy mắt hiểu rõ, quả nhiên là kẻ lừa bịp.