Sau khi quyết định, Thích Hà không nói hai lời liền trực tiếp thu dọn hành lý một chút, sau đó rời khỏi Thích gia.

Đó không phải là vô nghĩa sao?

Lúc đập bàn nói hùng hồn như vậy, nhất định phải hùng dũng ngất trời.

Nhưng mà hắn từ bỏ cũng không phải vài hạt vừng, hắn từ bỏ là gia nghiệp Thích gia trên mấy chục tỷ, lỡ như hối hận thì sao?

Đi nhanh một chút đi! Nhanh đi thôi !

Hơn nữa hắn thật ra cũng không có ngu như vậy, vài năm qua hắn lặng lẽ tích lũy không ít tiền, ngay cả nhà ở sau khi kết hôn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.

Cho nên, nhanh chóng chạy thôi.

Đã lâu rồi không gặp cô ngốc, thật sự rất nhớ cô.

Cũng lâu rồi đều không có thời gian ở bên cạnh bồi dưỡng tình cảm với cô ngốc, nhân cơ hội này quấn cô, sau đó đem người cưới về nhà!

Nghĩ như vậy, Thích Hà khó hiểu cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi!

Nhưng mà lúc tới tìm Phồn Tinh, vẫn là cố ý giả vờ tạo một chú bầu không khí thất lạc.

Hắn thậm chí còn không biết, rốt cuộc là bản thân có bệnh? Hay là cô ngốc có độc?

Rõ ràng là bị đuổi ra khỏi nhà, mất đi tất cả, hai bàn tay trắng, là một chuyện đau khổ bi thương như thế, vậy mà bây giờ hắn lại có chút... Phấn khởi?

Nếu không phải cố ý thất lạc mà nói, Thích Hà sẽ hoài nghi bản thân có phải là nhảy nhót chạy tới trước mặt Phồn Tinh ?

Lúc Thích Hà kéo hành lý xuất hiện ở trước mặt Phồn Tinh, lão đại có chút tò mò nghiêng đầu.

Đóa hoa nhỏ, làm sao vậy?

Cảm giác là lạ.

Rõ ràng nhếch miệng cười, tâm tình không phải xấu, nhưng vì sao còn phải biểu hiện bộ dạng không vui vẻ ?

"Cô ngốc, anh không có gì cả." Thích Hà đi qua, ôm lấy Phồn Tinh, mạnh mẽ mà bi thương.

Cô ngốc lúc này nếu nói ra một câu "Anh còn có em", vậy thì quả thực sự quá hoàn mỹ.

Kết quả lão đại bị ôm một hồi lâu sau, rốt cuộc không chống đỡ nổi, đập đập bên cạnh eo Thích Hà, nghẹn giọng nhắc nhở: "Ưmm... Ngươi chặn mất... Lỗ mũi của ta..."

Ôm được thật chặt, cái đầu nhỏ của lão đại bị Thích Hà ấn giữ ở trong ngực, hô hấp không được.

Lão đại đối Thích Hà sủng là thật sự sủng, kinh ngạc là đợi đến không thể nhịn thở nữa, mới mở miệng nhắc nhở.

Thích Hà: "..."

Sau khi buông người ra, Thích Hà khổ sở nói: "Cô ngốc, anh vì em bị Thích gia đuổi ra khỏi nhà..."

Dứt lời, dừng lại.

Ánh mắt dừng lại ở trên người Phồn Tinh, ánh mắt chói lọi chờ Phồn Tinh hỏi ' tại sao '.

Lão đại cũng không hiểu đuổi ra khỏi nhà là ý như thế nào, dù sao đối với lão đại mà nói, đóa hoa nhỏ của cô vẫn luôn là cô bảo vệ, cùng với Thích gia có quan hệ gì?

Đóa hoa nhỏ chỉ là đi làm ở công ty của Thích gia phung phí thời gian mà thôi.

Sưu Thần Hào trong lòng quả thực mắng thành cẩu, 【 Ngươi ngược lại là phải hỏi hắn vì sao!!! 】 nếu không phải, Chiến Thần đại nhân của ta ném mị nhãn cho người mù để xem sao? Không biết cổ vũ là gì sao? Đau lòng cho Chiến Thần đại nhân của ta!

"... Vì sao?" Phồn Tinh chậm rì hỏi.

"Thích Mộc Vũ muốn anh kết hôn liên doanh, anh không đồng ý." cô ngốc hỏi lại trễ như vậy, hắn thiếu chút nữa không ngụy trang được.

Phồn Tinh ở trong lòng đem những lời này ra nhìn lại một lần, chậm rì, phản ứng một lát.

Emmmm... Phát hiện trong lời này không có liên quan gì tới mình, vì thế lão đại nghi ngờ.

"Cái này cùng ta... Có quan hệ gì?" Vì sao lại nói, bởi vì cô, nên bị Thích gia đuổi ra khỏi nhà?

Thích Hà lúc ấy liền cảm thấy, tâm can khí thận đều đau!

Bạn trẻ, biết cái gì là tuyệt vọng sao?

Bạn trẻ, có thể lý giải thẳng nữ sắt thép một chút không?

Bạn trẻ, muốn hỏi có biện pháp kỹ năng nào khiến cô ngốc hiểu chuyện được,bạn trẻ nào có biện pháp xin hãy giúp đỡ một chút a!

Nhìn, vẫn là nên nói thẳng đi, quanh co lòng vòng làm gì, cô ngốc có thể là thật sự phản ứng không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play