Thích Thịnh đặc biệt kiêu ngạo tiếp tục nói: "Ta chỉ là cho hắn một ít giáo huấn mà thôi, sớm muộn ta cũng sẽ lấy mạng của hắn!"

Phồn Tinh ngước mắt.

Đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo, Thích Thịnh trong lúc vô ý nhìn tới, bất ngờ khiếp sợ, cảm thấy có loại cảm giác bị mãnh thú nhìn trúng.

Đóa hoa nhỏ không nói với cô, bị người bắt nạt.

Phồn Tinh có chút không vui vẻ.

Cho nên lúc xuống tay với Thích Thịnh, sức lực liền nặng hơn rất nhiều --

Cô tựa như đạn pháo, nện trên người Thích Thịnh, đem người giữ lại trong thang máy, biểu diễn màn kịch đánh người. Thang máy rung lắc hai lần, Thích Thịnh cuối cùng bởi vì không chịu được đau đớn mà ngất đi.

Phồn Tinh rất bình tĩnh.

Thang máy đi xuống lầu, Phồn Tinh bình tĩnh nhấn đi lên lại phòng Ngụy Tử Trác thuê.

Trong phòng.

Văn Nhân Nho còn đang suy nghĩ, muốn xử lý một lần tên Ngụy Tử Trác này.

Dù sao cũng là cơ hội khó có được, hơn nữa, nồi này cũng không thể ném lên lưng hắn. Ngụy Tử Trác là tự làm bậy, đánh ngất hắn là Vân Phồn Tinh, có quan hệ gì với hắn chứ?

Phải suy nghĩ thật kỹ.

Kết quả suy nghĩ một lúc liền phát hiện, Phồn Tinh không tốn sức lực nào khiêng một tên đàn ông trên vai, lần nữa trở về phòng.

Văn Nhân Nho lúc ấy liền biểu hiện. . . một lời khó nói.

Đại khái là như vậy: Σ (゚Д゚;)

Phồn Tinh không chút thương tiếc ném người xuống sàn nhà, phát ra một tiếng trầm vang, nghe lên đều rất đau.

"Tên này, không thích, có biện pháp gì hay không?"

Lão đại nói chuyện, mặc dù nói không có đầu có đuôi, nhưng mà Văn Nhân Nho lại có thể kì tích hiểu được ý tứ của lão đại --


Cái tên lưu manh này, ông đây chán ghét, liệu có biện pháp nào xử lý hắn?

Thật sự đúng là khéo hiểu lòng nhau, tên ngốc này toàn thân cũng đều để lộ ra hơi thở gây chuyện thị phi.

Thuận tay đem người nằm dưới sàn quay lại, Văn Nhân Nho trầm mặc.

Chẹp, cũng là người quen.

Thích gia năm đó tiểu tam thành công chiếm ngôi mang theo đứa con riêng Thích Thịnh, mấy năm qua, thật sự có ít người nhắc đến quá khứ đen tối của Thích Thịnh. Nhưng là sau lưng, cơ hồ mọi người đều bàn tán, lên không được mặt bàn chính là lên không được, chẳng sợ dùng hết toàn lực bồi dưỡng, trên người vẫn để lộ ra hơi thở tự ti.

Văn Nhân Nho trầm mặc chốc lát: ". . ."

Này mẹ hắn làm sao có thể xem là đồ ngốc được?

Đây quả thực là đại sát khí chuyên đi gây chuyện đi ?

Văn Nhân Nho cũng là một tên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Ngụy Tử Trác và Thích Thịnh, hắn đều không có quan hệ tốt đẹp nào.

Càng thậm chí, ba người cùng không giống vậy, ngẫu nhiên nhìn nhau cũng không vừa mắt, có xảy ra va chạm.

Nếu đã như vậy --

"Có." Văn Nhân Nho không có ý tốt đáp.

"Cái gì?"

Văn Nhân Nho trên mặt tươi cười càng trở nên đáng khinh.

Hôm sau.

Hải Thành xảy ra một chuyện chấn động đi vào lòng người, sở dĩ lan truyền đi rộng, là vì nhân vật trong đó đều là anh tài trẻ tuổi, gia thế hiển hách. Hơn nữa lúc truyền thông phá cửa vào, vốn là đuổi theo một vị ảnh hậu nổi tiếng và nhà đầu tư, tin nóng hổi, ai chả muốn kiếm lời, cho nên các nhà báo lớn đều trùng trùng điệp điệp tới bắt gian___

Kết quả liền rất lúng túng.

Bắt được hai người trẻ tuổi, trần trụi ở một chỗ.

Một là nam, người kia cũng là nam.

Liền. . . Rất chấn động.

Nhưng lại rất thu hút ánh mắt mọi người, dù sao Ngụy Tử Trác và Thích Thịnh lớn cũng không tệ.

Tin tức lan truyền ra, hai người ở trên mạng lại có một đợt fan ủng hộ cp.

Cũng không biết là nhân tính bại hoại, hay là đạo đức suy đồi

Phồn Tinh nghiêng đầu.

Phảng phất bị người mở ra cánh cổng thế giới mới, Ah, hóa ra còn có loại thao tác này a.

Yên lặng từ trong lòng lôi ra tập vở nhỏ màu hồng của mình, sau đó đem phương pháp Văn Nhân Nho dạy ghi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play