Ngọa tào!
Vân Phồn Tinh cô ngốc này, sức lực đánh người thật sự không thể đem người bình thường ra so sánh!
Nhớ lại trước đây cô không tốn chút sức lực nào đem mình vứt vào trong sông, sau đó lại vớt lên.
Thích Hà theo bản năng rùng mình một cái, ba bước biến thành hai bước, vội vàng ngăn cản Phồn Tinh đang hành hung.
Sờ soạng trong túi nilông, tìm vị trí của mũi của Thích Thịnh, dựa vào trực giác kiểm tra hơi thở của hắn...
Nguy hiểm quá, còn thở!
Thích Hà nắm chặt lấy tay của Phồn Tinh, nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường.
Mẹ, đánh tiếp hắn sẽ chết!
" Ngươi làm gì vậy? " Thích Hà chạy xa một đoạn, mới sợ hãi hỏi.
Ta dựa vào!
Hù chết cha!
Cô ngốc bên cạnh hắn, phải chăng là tên giết người chuyên nghiệp?
Phồn Tinh chỉ đưa tay chọt chọt vào dấu tay trên mặt Thích Hà, " Người bắt nạt ngươi hôm nay, có phải là hắn? " Cô đều không nhẫn tâm ra tay với đoá hoa nhỏ, càng tuyệt đối không để người khác bắt nạt hắn.
Bằng không, rất tức giận
Phồn Tinh bao che khuyết điểm, tựa hồ là khắc vào sâu trong linh hồn.
Chỉ cần là người của cô, vậy thì nhất định phải thật tốt, không thể để người khác khi dễ. Cái này quả thật là một bản năng khó diễn tả bằng lời, không sợ đầu óc không dùng được, loại bản năng cũng tồn tại như cũ.
Thích Hà trong lòng cảm giác là lạ.
Cô ngốc này lúc nãy đánh Thích Thịnh, không phải là vì giúp hắn xả giận chứ?
Thích hắn, đã thích đến mê muội như vậy sao?
Thích Hà không biết làm sao, lại có chút khẩn trương.
Cô ngốc này thích hắn, đã thích đến mức có thể vì hắn giết người, vậy nếu sau này cô ngốc cuối cùng phát hiện hắn không thích mình...
Có phải là sẽ thẹn quá thành giận giết hắn?
" Cứ... Cứ xem như là vậy đi." Thích Hà trên mặt có chút nóng.
Phồn Tinh tiến lại gần, đối diện với Thích Hà thổi khí.
Thổi đến mức khiến Thích Hà liền...
" Khụ khụ...khụ khụ khụ khụ.. " Ho đến mức không kịp thở, bị sặc nước miếng.
Cô, cô có biết loại hành động này có bao nhiêu mập mờ?
Thích Hà trong nháy mắt, từ trong ký ức nhớ lại sách tiểu nhân mà mình từng xem qua.
Hắn lúc trước xem loại sách đó, thật sự là không cảm thấy gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là trong lòng có chút rung động, xem xong liền quên.
Hiện tại, trong đầu toàn là những hình ảnh bại hoại đấy---
" Ngươi là đóa hoa nhỏ ta bảo vệ, ta sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt ngươi, hiểu không? "
Lão đại giọng điệu tràn đầy hơi thở của bá tổng, cố tình là loại này tuyên bố, cô hết lần này đến lần khác dõng dạc nói ra, đều không có một chút ngượng ngùng.
Ta sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt ngươi.
Bất kỳ ai bắt nạt ngươi.
Ngươi...
Trong đầu Thích Hà vẫn loanh quanh luẩn quẩn giữa những lời này.
Động một cái, liền bắt đầu bùng cháy.
Chỉ ném lại một câu, " Ai cần ngươi bảo vệ! "
Xoay người rời đi, hoảng hoảng loạn loạn, nhìn thế nào đều giống như nàng dâu nhỏ thẹn thùng.
Có lẽ bởi vì quá khiếp sợ, Thích Hà hoàn toàn không để ý tới ba chữ quan trọng ' đóa hoa nhỏ ' kia.
Phồn Tinh nhìn bộ dạng chạy trối chết của Thích Hà, nghiêng đầu tựa hồ có chút tò mò, " Nhị Cẩu, tại sao hắn lại chạy? "
Sưu Thần Hào :[...]
Nó có thể nói, hiện tại nó không muốn nói chuyện sao?
Nếu như không lầm, Chiến Thần Đại Nhân vừa nãy là đang, ngượng ngùng sao?
Hàng ngàn năm qua, Chiến Thần Đại Nhân vẫn luôn duy trì bộ dạng lãnh khốc vô tình, nghiêm trang trầm ổn, người sống chớ gần, lạnh lùng có tiếng.
Vậy mà một mảnh linh hồn như vậy, có phải hơi quá rồi?