" Cũng không phải là bắt nạt, chính là Ngọc Phồn Tinh, anh lúc trước đúng là mắt mù mới đi nhìn trúng cô gái xấu xa đó." Thẩm Anh Bác cơ hồ là nghiến răng nghiên lợi.
" Chị ấy làm sao? " Thẩm Gia Viện biết anh trai nhà mình theo đuổi Ngọc Phồn Tinh.
Thẩm Anh Bác muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Gia Viện nhất thời có chút nóng nảy, " Ai nha, anh trai! Mặc dù Ngọc gia kia ở trên chúng ta, nhưng mà Thẩm gia cũng không phải thứ có thể chọc vào! Anh nói đi, có phải chị ấy bắt nạt anh không?"
Thẩm Anh Bác lúc này mới dùng giọng điệu chua xót nói: " Thật ra anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, dù sao anh cũng chỉ là con nuôi của Thẩm gia, người ta chướng mắt anh cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ là... Ngọc Phồn Tinh cô ấy quả thật là nói quá khó nghe! "
" Chị ấy nói cái gì? " Thẩm Gia Viện gặn hỏi.
Thẩm Anh Bác nghẹn một hơi, " ...Thôi, anh không muốn nhắc lại. " Sợ nói ra lại nhịn không được muốn bóp chết Ngọc Phồn Tinh!
*
" Là chị bắt nạt anh trai tôi?" Thẩm Gia Viện hùng hùng hổ hổ hỏi.
Phồn Tinh đang trốn trong góc ăn lẩu cay, lâu lâu còn nhìn lên trên sân khâu xem các tiểu ca ca tập nhảy.
Tạ Trản bắn tim cho cô, lão đại nheo mắt cười.
Cười đến mức hệt như tay ăn chơi được khoa khôi ưu ái, muốn có bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái.
Nghe có người đang chất vấn mình thì nhìn qua một bên, hóa ra là một cô em gái nhỏ hơn cô mấy tuổi, một bộ dạng không phục chống nạnh.
" Anh trai ngươi, là ai? " Phồn Tinh nghiên đầu hỏi.
" Thẩm Anh Bác! " Thẩm Gia Viện cũng mặc kệ Ngọc gia tài hùng thế lớn hơn Thẩm gia bao nhiêu, cô ta chỉ biết anh trai nhà mình bị người ta bắt nạt. Thẩm Anh Bác dưỡng Thẩm Gia Viện đến có chút kiêu căng, không có đầu óc, cho nên cũng không sợ tức giận làm ra chút chuyện âm hiểm gì, chỉ biết đi chất vấn Phồn Tinh," Chị nói đi, chị bắt nạt anh trai tôi làm gì? "
" Không có. "
Giọng nói của Phồn Tinh ngọt ngào dịu dàng lại nhu thuận, nhưng mà ngữ điệu lại kiên định.
" Ta rất rốt, không có bắt nạt ai. " Thuận tiện còn khen bản thân một chút.
Thẩm Gia Viện có chút mơ hồ, làm sao lại tự khen bản thân?
" Chị nói dối, anh trai tôi rõ ràng nói chị bắt nạt anh ấy! "
Phồn Tinh chậm chạp nghĩ, sau đó hết sức tò mò nhìn về phía Thẩm Gia Viện hỏi ngược lại," Thẩm Anh Bác, lớn như vậy, còn đi cáo trạng với người ta? "
Thẩm Gia Viện cảm thấy có gì không đúng, nhưng trong thời gian ngắn không phản ứng lại được.
Sau đó đề tài bắt đầu phát triển theo hướng không thể dự đoán được, tựa như ngựa hoang đứt dây cương, một đi không trở lại, không thể quay lại đề tài ban đầu...
" Một người lớn như vậy, còn đi cáo trạng, thật xấu hổ. "
Mặc dù Phồn Tinh lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhưng vẻ mặt cô luôn sẽ có một chút cảm giác ngây thơ không hiểu chuyện.
Cái này cũng khiến cho Thẩm Mộc Viện cảm giác anh trai nhà mình bị đồ ngốc bắt nạt.
Thẩm Gia Viện nhất thời nóng nảy:" Không có, anh trai tôi không có cáo trạng! Nhưng lời chị nói lại làm tổn thương anh trai tôi, chị nói đi, rốt cuộc chị nói cái gì với anh trai tôi?
Trên đời này chuyện đáng sợ là có một gấu nhỏ ngoài trắng trong đen, sau khi hố người ta xong lại rất đường hoàng xem bản thân chưa làm cái gì.
Phồn Tinh chính là loại này.
Con gấu nhỏ tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó mang chút hoảng sợ nói với Thẩm Gia Viện:" Không nói gì nha. "
" Trên răng của hắn có rau rất lớn, ta chỉ nhắn nhở thôi." Phồn Tinh gian xảo vươn ngón trỏ ra nói.
Thẩm Gia Viện lập tức phản bác :" Cái này không thể nào! Răng to bao nhiêu làm sao lại có thể có rau xanh lớn như vậy!"
Gấu nhỏ chậm rãi cầm một đầu ngón trỏ của mình vô hại nói," Lớn như vậy. Sau đó, hắn tức giận. "