"Cô có phải là thích Lý Dương Tư?" Tạ Trản bất an kéo kéo góc áo, nhưng lập tức buông ra, hắn không muốn bị Phồn Tinh nhìn ra hắn ở trước mặt cô khẩn trương và lo lắng.

Hắn không quên tối hôm nay hắn đến đây là để làm gì.

"Ừm?" Phồn Tinh cầm một xiên thịt nướng nghiên đầu nhìn qua.

"Dù sao quan hệ của chúng ta cũng chỉ là quan hệ trao đổi tiền với lợi ích mà thôi, nếu như cô thích hắn, thì cũng có thế đổi sang bao nuôi hắn. "

Lý Dương Tư chính người hôm nay hôn gió với Phồn Tinh, lúc đó lão đại còn cười với hắn rất vui.

Tiểu yêu tinh có chút tâm tư nhỏ, coi như thường xuyên trà trộm vào trong nạn nhân mà sống cũng không thể phản ứng kịp được. Huống hồ lão đại ở bên ngoài không hiểu rõ sự tình, thậm chí còn có chút mơ hồ.

Tạ Trản chỉ cảm thấy cô không nói lời nào chính là chấp nhận.

Trái tim trầm xuống, sau đó tiếp tục nói: "Cô cứ yên tâm, tôi cũng không phải kẻ không hiểu chuyện. Phần tiền của tôi cô cứ chuẩn đầy đủ, nhận xong tôi tuyệt đối không bám lấy cô."

"Tôi dù sao cũng chỉ là bãi bùn nhão mà thôi, phế vật sống ai cũng chướng mắt, chết còn tiết kiệm thức ăn. Lúc trước cô bị mờ mắt nên mới muốn bao nuôi tôi, hẳn là do giận dỗi Thẩm Anh Bác đi? Bây giờ nhìn trúng Lý Dương Tư cũng là chuyện hiển nhiên thôi. "

"Dù sao hắn ta nhảy rất đẹp, hát lại hay, phương diện nào cũng tốt hơn tôi."

Tạ Trản cũng biết bản thân càng nói càng chướng tai, nhưng hắn không thể kiềm chế được.

Trong lòng hắn khó chịu.

Vốn đi mối quan hệ của hắn và Ngọc Phồn Tinh cũng không phải loại gì hắn cùng Ngọc Phồn Tinh ở giữa, tuy rằng không phải cái gì hào quang quan hệ. Nhưng mà nói thật, đây là đời này, từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên có người cho hắn hy vọng.

Để cho hắn cảm thấy hắn... Không nhất định phải một đời làm một bãi bùn nhão.

Cũng vẫn có cái khác khả năng.

Lời nói cực kỳ buồn cười mà nói, liền xem như bao nuôi dưỡng, vậy ít nhất cũng thì nguyện ý nuôi dưỡng hắn. Mà hắn từ nhỏ đến lớn, liền không có người cam tâm tình nguyện muốn dưỡng hắn, nên vì hắn phụ trách.

Cho dù là Tạ Như Nhân, nuôi dưỡng hắn so nuôi chó đều không tình nguyện.

Cho nên vài ngày nay xuống dưới, hắn không chỉ là vì tiền đang nỗ lực, hắn cũng là thật sự mình ở hăm hở tiến lên.

Hắn người này tựa như cỏ dại dường như, chỉ cần người ta cho hắn một chút hi vọng, hắn liền có thể cắm rễ đi xuống. Sau đó, liều mạng hướng lên trên bò.

Nhưng mà hy vọng luôn luôn giây lát lướt qua, tựa như yên hoa giống nhau.

Nàng, giống như muốn đem hắn hy vọng lấy đi.

"Nhưng hắn, cũng không phải ngươi." Nếu có thể nuôi dưỡng khác đóa hoa nhỏ, sớm nuôi dưỡng đây!

"Ngươi tại khổ sở." Phồn Tinh có thể cảm thụ được đến, hắn giống như, càng nói, càng khó qua, lời nói vừa nhanh vừa vội, "Phải không?"

"Ngươi càng nói, càng khó qua, là vì, lời ngươi nói làm cho ngươi chính mình khổ sở. Nếu khổ sở, vì cái gì còn muốn nói đâu?"

Phồn Tinh cảm thấy Tạ Trản ngây ngốc, rõ ràng giống như đều muốn khóc, còn làm bộ như, rất bình tĩnh bộ dáng.

Kỳ thật hắn, ánh mắt đều đỏ.

Còn bĩu môi, lão đáng yêu!

Đúng a, nếu khổ sở, vì cái gì còn muốn nói?

Đương nhiên là muốn tìm cái dưới bậc thang a, hắn Tạ Trản tuy rằng thấp đến trong trần ai, nhưng dầu gì cũng vẫn là sĩ diện. Hắn dùng không chờ người ta một cước đá văng hắn, chính mình chủ động lăn, ít nhất còn có thể lưu hai ba phân mặt mũi.

Luôn có tiểu yêu tinh, khẩu thị tâm phi.

"Tạ Trản, ngươi lại đây..." Phồn Tinh hướng Tạ Trản vẫy vẫy tay.

Không có cảm giác an toàn đóa hoa nhỏ, cần dùng an ủi đến tưới nước, hảo hảo cổ vũ hắn.

Nếu không, liền sẽ héo rũ.

Tạ Trản đi đến Phồn Tinh trước mặt.

Lão đại ngẩng đầu nhìn ngưu cao mã đại lớn như vậy một cái, "Ngồi xổm xuống."

Tạ Trản theo lời ngồi xổm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play