Ba con rắn sau khi bị lột da xong, trắng bóng vô cùng.


Lão đại quay đầu hướng phía Thích Hà vừa ngồi xuống một cái, giương mắt nhìn hắn.


Trong lòng trong mắt đều viết: Đáng yêu, muốn ăn.


Trải qua tình cảnh cùng bị phạt đứng,  ngăn cản Vân Phồn Tinh tên ngốc này phạm sai lầm, sau đó lại biết được tên ngốc này thầm mến bản thân mình xong...


Thích Hà cảm giác tâm tình đối với Vân Phồn Tinh rất là phức tạp.


Có loại cách mạng tình nghĩa khó hiểu, đồng thời lại thấy tên ngốc này đáng thương, nếu trực tiếp nói thẳng cự tuyệt thì thật quá tàn nhẫn.


Vì thế ma xui quỷ khiến mang theo ba con rắn, cùng Vân Phồn Tinh đi về nhà.


Nấu cho cô một nồi canh rắn, thuận tiện xào một chén thịt rắn.


Thích Hà nếu biết, mình một lần ma xui quỷ khiến này dẫn đến những ngày tiếp theo tên ngốc Vân Phồn Tinh cơ hồ mỗi ngày đều mang theo một con rắn trắng bóng loáng, hoặc cá trích bắt ngoài sông, hay là thỏ hoang đến nhà hắn...


Hắn chết cũng không mở lòng từ bi!


Mẹ!


Coi hắn là cái gì?


Đầu bếp sao?


Hôm nay ăn rắn, ngày mai ăn cá, ngày sau bắt thỏ, ngày tiếp nữa đến châu chấu cô cũng có thể mang đến!


Nhìn một túi châu chấu rậm rạp, Thích Hà nuốt một ngụm nước bọt.


Không phải muốn ăn, đơn giản là triệt để hoảng loạn.


" Thứ đồ chơi này cũng có thể ăn? " Thích Hà tâm tình rất phức tạp.


Phồn Tinh lột cho mình một cây kẹo que, cắn một cái trên miệng, sau đó lột một cây khác, đưa cho Thích Hà, giọng điệu rất là kiên định nói :" Có thể, có thể đổ ngập dầu, sau đó chiên lên."


Nói thật, Thích Hà có đôi khi hoài nghi tên ngốc này là đang giả vờ ngốc.


Bình thường làm cái gì cũng không hiểu, vậy mà gặp ăn thì so với người còn thành tinh hơn.


Còn có, là một tay cao thủ âm hiểm.


"...Ngươi tự mình ăn, ta không ăn kẹo ngọt. "


Đàn ông con trai, hút thuốc có thể, nhưng mà cắn kẹo que tuyệt đối không được.


Lão đại tặng cái gì ra ngoài, trước giờ không chấp nhận người cự tuyệt, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.


"..." Thích Hà không kịp phòng bị, răng bị nhét cho phân nửa đều gãy hết.


Đồ ngốc, ngươi cứ như vậy sẽ mất đi ta, thật sự!


A phi!


Tên ngốc này, trước giờ chưa từng có qua hắn.


Thích Hà quả thật kinh dị, quả nhiên ở cùng với đồ ngốc lâu ngày, sẽ dễ dàng bị mắc mệt.


Thôn không lớn, đến trường phải đi qua cách vách thôn, Thích Hà mỗi ngày đến trường hầu như đều có thể gặp Phồn Tinh. Mỗi ngày tan học, cô đều mang theo một đầu kẹp nhựa bảy màu sắc chậm rãi ung dung đi phía sau hắn.


Thế nên Thích Hà luôn có loại ảo giác.


Hắn thật ra là con dê, mà Vân Phồn Tinh tên ngốc đó là người chăn dê.


Cứ như vậy không nhanh không chậm đi theo hắn, theo dõi hắn.


Mẹ nó!


Hắn làm sao lại có loại ý nghĩ quỷ dị như vậy?


" Thích Hà, ta hình như có cảm giác thế nào ấy... Rất là lạ? "


Đám bằng hồ cẩu hữu đi bên cạnh nghi ngờ nói.


Như thế nào lại có cảm giác bị biến thái theo đuôi?


Thích Hà :"..." Tốt, quả nhiên không phải chỉ mình hắn có loại ý nghĩ quỷ dị này.


" Vân Phồn Tinh tên ngốc kia, ta nhìn ra cô ta thật sự rất thích ngươi, nhìn cô ta lớn lên cũng rất là được, nếu không thì đem cô ta ra chơi đùa một chút? "


Ở cái nông thôn hoang vu này, một đống người học xong tiểu học hoặc sơ trung liền nghỉ học, sau đó nhìn xem phụ cận có ai hợp mắt, liền tụ tập kết giao. Còn có rất nhiều người mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn sinh con, cấp hai, đã là hiểu rất nhiều.


Hơn nữa những người bên cạnh Thích Hà này, không chịu học, chỉ muốn làm loạn.


Lời này nói ra là đặc biệt tràn đầy ác ý.


Dù sao Vân Phồn Tinh tuy là tên ngốc, nhưng mà cô lớn lên thật sự rất đẹp.


Gen vợ chồng Vân gia thật sự ưu tú, tên ngốc môi hồng răng trắng, trắng trắng mềm mềm, như cái bánh bao nhỏ. Đôi mắt hạnh ngập nước vừa to vừa tròn, miệng anh đào nhỏ nhắn no đủ.


Hơi hơi nghiêng đầu.


Chớp chớp mắt hạnh tò mò.


Vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu nhìn ngươi, ngươi biết cái gì gọi là chân chính tiểu đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play