Đại công tử không chỉ chịu một trận đòn vô ích của Từ Thụy khanh, còn khiến cho cả triều đình đều kinh ngạc!
Tuyệt đối không nghĩ tới, thế tử vậy mà. ..
Nhưng làm sao lại khiến người ta có chút vui vẻ?
Dù sao tuổi còn trẻ, cả ngày như vậy lão luyện thành thục như vậy làm cái gì?
Phóng khoáng như vậy mới khiến người có cảm giác là tuổi trẻ!
Nhất là những võ tướng chướng mắt văn thần, khó hiểu sinh ra rất nhiều hảo cảm đối với thế tử, chậc chậc, lợi hại, quả nhiên văn thần xấu đứng lên, luận võ tướng còn cuồng nhiệt hơn!
Ngay cả Tần quốc công và quốc công phu nhân, còn có trong nhà lão tổ mẫu đều đến tìm đại công tử nói chuyện, hỏi hắn có phải muốn nạp thiếp?
Tần Tư Cổ tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: "Không có! Con không có!"
Quốc công phu nhân tỏ vẻ không tin: "Chậc, con trai ngốc, vì sao cứ mạnh miệng? Nếu con đối với cô nương nhà người ta không có ý tứ, ở trên đường lớn muốn nhìn bả vai làm gì?"
"Con. . ."
Tần Tư Cổ phát hiện mình cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn nói mình bị ma quỷ ám ảnh, khó hiểu cảm thấy đó chính là Phồn Nhi?
Hắn nói hắn lần đầu tiên nhìn thấy liền biết không bình thường, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn là muốn nhìn một chút trên vai của tiểu cô nương có vết bớt hay không?
Hắn không thể!
Phồn Nhi đã được tìm về Tần quốc công phủ, nếu như phụ thân mẫu thân và tổ mẫu biết hắn đối một cô nương chỉ vẻn vẹn có vài lần gặp nhau, so đối Phồn Nhi còn coi trọng, còn không biết sẽ bị tức thành bộ dạng gì.
Nhưng là không không thể hoàn thành tâm nguyện được, vậy đây sẽ trở thành chấp niệm!
Nhớ mãi không quên!
Căn bản là không bỏ xuống được!
Tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại tiểu cô nương!
Thậm chí, còn muốn sờ một chút khuôn mặt nhỏ của cô.
Đại công tử nhịn xuống, nhẫn nhịn ước chừng hai ngày, không cố ý đến gặp Phồn Tinh.
Kết quả càng nhịn lại càng là phát hiện. ..
Không bỏ được!
Hắn chính là muốn đến gặp tiểu cô nương một chút, cho dù là ở xa xa nhìn một chút cũng được!
Thế là đại công tử tận lực đọc sách, khó hiểu bắt đầu quyến luyến muốn ra ngoài tản bộ, nếu như rãnh rỗi sẽ ra ngoài các ngã tư trên đường tản bôn, nhìn...
Rất nhàn.
Không được như mong muốn, hắn tốn nhiều thời gian như vậy muốn tìm kiếm vô tình hay cố ý gặp lại, nhưng mà rốt cuộc không gặp được Phồn Tinh dù chỉ một lần!
Không có nguyên nhân khác, Mộc lão tam biết con gái nhà mình ba lần bốn lượt bị người đùa giỡn, vì thế cũng không đi làm công cho người ta, ở nhà chuyên môn xếp hàng mua đồ ăn cho con gái, mua đồ ăn đem về nhà cho Phồn Tinh ăn.
Ông ta ngẫu nhiên cũng sẽ ở cửa sau Tần quốc công phủ đứng một chút.
Lúc đầu cứu con gái, trong miệng cô cứ lẩm bẩm cái gì mà Tần quốc công phủ, hắn suy đoán, con gái khả năng cùng với quốc công phủ có quan hệ. Chẳng qua sau khi sốt hỏng đầu óc, mọi chuyện cũng không nhớ rõ.
Nói thật, bây giờ sau khi đến kinh thành, trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng.
Một mặt là luyến tiếc, mặt khác lại cảm thấy rất có lỗi với con gái nhà mình.
Nhìn người ta cái này nhà cao cửa rộng, lại nhìn lại chính mình, hắn vì tâm tư của riêng mình để con gái ở bên người. ..
Trong thâm tâm Giản Hân Hân cực kì bất an.
Từ sau khi Từ Thụy khanh vào kinh, nàng ta vẫn ngầm giám thị.
Muốn mượn cơ hội Từ Thụy khanh ở một mình để ra tay, triệt để đoạn con đường khoa cử của hắn. Cứ nghĩ đây là con đươngg đơn giản để giúp nàng ta tránh đi kết cục đời trước.
Nhưng Từ Thụy Khanh lúc chưa vào Kinh đã bị Lý Văn An bại hoại thanh danh.
Thế cho nên sau khi vào kinh, lười cùng những sĩ tử khác trao đổi, suốt ngày ở trong nhà không ra cửa. Liền xem như ngẫu nhiên ra ngoài một lần, vậy cũng chưa bao giờ đến chỗ hoang vắng, người nàng ta thuê căn bản không có cơ hội xuống tay.
Hơn nữa để cho Giản Hân Hân không nghĩ đến là. ..
Hắn lại là đánh thế tử Tần quốc công phủ Tần Tư Cổ ở trên đường!
Trong khoảng thời gian ngắn thanh danh lan truyền ra ngoài, đi đến chỗ nào cũng sẽ có người nhìn hắn nhiều mấy lần.
Đây liền khiến cho người của nàng ta càng thêm không có cơ hội hạ thủ!
Chẳng lẽ, thật muốn mắt mở trừng trừng nhìn Từ Thụy khanh tham gia dự thi?
Nàng ta mặc dù là đích nữ phủ tướng quân, nhưng chung quy chỉ là thiên kim khuê nữ chưa xuất giá, bó tay bó chân rất nhiều chuyện đều không thể làm được. Càng không nói đến là ở trên khoa cử động tay chân, đó căn bản chính là chuyện không thể nào!
Nàng ta có thể làm, cũng chính là chút tâm tư thủ đoạn ở hậu trạch.