Trong phủ tướng quân.
Tần Phồn Nhi lôi kéo Giản Hân Hân nói một cả ngày trời, vẫn còn cảm thấy không an lòng, trước lúc rời đi còn dặn đi dặn lại.
"Hân Hân, ngươi nhất định phải giúp ta! Ta vẫn cảm thấy thế tử đối với ta không thân thiết, nếu như hắn thật sự đem người giống với em gái ruột của hắn ta về phủ, địa vị của ta nhất định sẽ bị dao động!"
Giản Hân Hân nghe lời này cũng đã nghe được rất không kiên nhẫn.
"Cùng lắm là chuyện chưa xảy ra mà thôi, ngươi hoảng cái gì?"
Quả nhiên là gà rừng khó biến thành phượng hoàng, cho dù là được Tần quốc công phủ nuôi mấy năm, nhưng toàn thân vẫn lộ ra một cỗ tự ti không phóng khoáng!
"Còn nửa, người với người có thể giống nhau. Thế gian này người giống người có hàng ngàn, chẳng lẽ Tần Tư Cổ còn dám không cần 'đứa em ruột' là ngươi, để những kẻ khác làm tiểu thư phủ quốc công?"
"Nhưng ta không phải ruột. . ." Nàng ta nếu là ruột, vậy thì nàng ta còn cần gì lo lắng đề phòng như vậy?
"Ngươi không phải ruột, chẳng lẽ là người khác ?" Giản Hân Hân không kiên nhẫn. Thật là một tên đần, "Ngươi đã nhỏ máu nhận nhân, trên người có bớt, trừ là người thật còn lại ngươi so bất cứ kẻ nào cũng đều là thật!"
Tần Phồn Nhi vẫn cảm thấy bất an: "Nhưng lỡ như đó là người thật thì sao?"
Hơn nữa cái bớt trên người nàng ta bây giờ cũng không còn!
Lúc trước vừa trở về phủ quốc công phủ, Giản Hân Hân cũng không biết là dùng cách gì khiến cho nàng ta dùng thuốc màu làm cái bớt giả, còn trông rất thật.
Mấy ngày sau vết bớt phai màu.
Cũng không ai lại đi nhìn cái bớt của nàng ta, vì thế cũng không lại làm.
Mi tâm của Giản Hân Hân nhảy dựng, "Ngươi nói bừa cái gì vậy? Làm sao lại có thể là người thật được?"
Người thật chỉ sợ sớm đã không biết chết ở vùng khỉ khô cò gáy nào rồi!
Nàng ta đã căn dặn bọn buôn người bán được càng xa càng tốt, càng nghèo càng tốt. Thậm chí cũng không cho người bán vào trong kỹ viện, dù sao đứa con gái đó từ nhỏ đã là mỹ nhân bại hoại, chờ sau khi trổ mã khó đảm bảo sẽ không lọt vào mắt quý nhân, sau đó lần nữa trở lại quốc công phủ.
Bán đến trong núi rừng, có vài người cả đời đều đừng nghĩ rời đi được.
Ban đêm nằm ở trên giường, Tần Tư Cổ trằn trọc trăn trở.
Trong đầu hắn tất cả đều là một cái liếc mắt kia, khuôn mặt của tiểu cô nương, mỗi đường nét đều phát họa trong đầu của hắn.
Mặt tròn, đôi mắt hạnh quả thật rất đáng yêu. Quai hàm phồng lên giống như Hamster con, trong ánh mắt phảng phất có tinh tinh.
Thật sự. . . Cực kỳ giống Phồn Nhi hắn muôi dưỡng.
Không được!
Hắn nhất định phải đến gần hơn xem mới được!
Đại công tử rất kiên cường.
Thái y đề nghị nằm trên giường dưỡng bệnh, hắn vẫn là sáng sớm ngày thứ hai khập khiễng đi ra cửa.
Vốn là nghĩ đến tửu lâu ngồi châm một ấm trà chậm rãi ngồi chờ. Nhưng vừa nghĩ đến loại tình huống ngày hôm qua, đại công tử lại do dự.
Hôm qua Tư Bách ngồi xổm bên cạnh cửa tiệm điểm tâm cũng không thể ngăn lại.
Hôm nay hắn chân lại bị thương, nếu như là ngồi ở trên tửu lâu, chỉ sợ. ..
Sẽ không nhìn thấy được.
Trái nghĩ phải nghĩ, Đại công tử tìm con hẻm nhỏ ít người qua lại. Đem áo bào cởi ra, lấy áo trùm trùm kín người lại, sau đó đến cửa tiệm ngồi chờ.
Một bên ngồi, một bên thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Không có mặt mũi! Thật là không có mặt mũi!"
Đại công tử là người đọc sách, người đọc sách không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại.
Buổi sáng ngồi xổm không chờ đợi người, hắn ở bên cạnh mua chút điểm tâm, buổi chiều tiếp tục ngồi.
Những người khác thường thường nhìn một chút nam tử quái dị này, ai cũng không nghĩ đến, đường đường thế tử đại nhân Tần quốc công phủ, vậy mà sẽ làm chuyện mất phong độ như vậy!
Đều cho rằng có thể là tên điên nào đấy.
Đối diện với đủ loại ánh mắt, Đại công tử gần như chết lặng.
Thật lâu sau, rốt cuộc cũng chờ được ——