Tần Tư Bách mang theo đại công tử đi đến tiệm đồ ngọt kia, ở một bên nói liên miên cằn nhằn không dứt: "Dù sao đệ vốn định ở cửa hàng ngồi đợi, phòng trên tửu lâu liền xem nhìn thấy, nhưng lỡ như chờ đệ xuống dưới người lại không thấy, vậy thật uổng công đi một chuyến! "

Trong thoại bản không phải đều là viết như vậy sao?

Vừa nãy vẫn còn thấy người, nháy mắt một cái liền biến mất.

Bộ dạng của đại ca xem ra là thật sự muốn gặp tiểu cô nương kia, hắn hôm nay nói chuyện lải nhải như vậy, đại ca đều không răn dạy hắn. Liền tính điểm này, hắn thế nào cũng phải để đại ca gặp được tiểu cô nương kia một chút, chứng minh hắn không có lừa gạt người!

Tần Tư Cổ là một người cổ hũ, ngươi để cho hắn đường đường là thế tử Tần quốc công phủ lại ngồi xổm ở bên cạnh cửa tiệm điểm tâm?

Không có khả năng!

Đời này cũng tuyệt đối không thể làm loại chuyện mất mặt như vậy!

Lúc Tần Phồn Nhi bước phủ tướng quân, Phồn Tinh chậm ung dung sờ bụng đến tiệm bán điểm tâm sáng. ..

Đếm trên đầu ngón tay tính toán.

A, vịt nướng cũng ăn vài ngày.

Cơm trưa, nên là đổi địa điểm. Ưm. . .Ăn gà nướng cũng rất ngon.

Ăn xong gà nướng, có thể đến chỗ bán điểm tâm ngày hôm qua, mua xong điểm tâm liền đến tiệm canh thịt dê ăn cơm tối.

Vấn đề là, hiện tại mới buổi sáng a!

Đáng thương cho Tần Tư Bách, ngồi xổm ở chỗ bán điểm tâm, ngồi chỉnh chỉnh một buổi sáng.

Đại công tử cũng không tốt hơn chỗ nào, chỉ là nước trà cũng đã uống ba lần, uống được sắc mặt phát xanh.

Trở về phủ dùng cơm trưa, sắc mặt của Tần Tư Cổ vẫn rất không tốt.

Thế cho nên phu nhân quốc công và lão tổ mẫu trong nhà đều thấp thỏm trong lòng, hỏi Tần Tư Bách: "Tư Bách a, con có phải là lại ở bên ngoài gây chuyện thị phi khiến cho đại ca con không vui?"

Tần Tư Bách nhẫn nhịn muốn khóc: "Con không có. . ."

"Ngươi thằng khỉ gió này, mỗi lần làm sai là luôn mạnh miệng. Vạn nhất thật sự chọc giận đại ca ngươi, đến lúc đó nương và tổ mẫu ngươi cũng không nói đỡ cho ngươi!"

"Con thật sự không có. . ."

Chờ sau khi dùng xong cơm trưa, Tần Tư Bách thật cẩn thận hỏi đại ca nhà mình: "Đại ca, buổi chiều còn đi không?"

Hắn cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bị chửi, kết quả là đại ca vậy mà mặt không chút thay đổi gật gật đầu: "Ừ."

Con người đại ca chính là càng không vui thì càng bình tĩnh.

Tần Tư Bách thậm chí cũng có chút hoài nghi, nếu như buổi chiều hôm nay lại không đợi được, Đại ca có thể lăng trì hắn hay không? !

Trong lòng hắn cực kỳ hoang mang rối loạn.

May mắn, trời xanh thương hắn.

Buổi chiều lại đợi thật lâu, rốt cuộc chờ được. ..

Khi đó, Phồn Tinh còn chưa kịp đến xếp hàng mua điểm tâm, cách một đoạn xa xa, Tần Tư Bách đã nhìn thấy cô.

Ngươi còn thật đừng nói, sau khi đợi lâu vậy, Tần Tư Bách nhìn thấy Phồn Tinh đó còn hơn cả nhìn thấy muội muội ruột của hắn!

Tần Tư Bách cũng không nghĩ nhiều, kích động vạn phần chỉ vào Phồn Tinh.

Đứng dậy, vắt chân chạy đến chỗ cô!

Phồn Tinh: ? ? ?

Lão đại theo bản năng xoay người liền chạy.

Về phần ngươi hỏi cô vì sao lại chạy, có người đuổi theo, đương nhiên chạy a!

Hơn nữa người kia nhìn quen quen nha, chính là người ngày hôm qua muốn cướp điểm tâm của cô.

Làm sao? Hắn là trong lòng không phục, cho nên muốn trả thù sao?

Tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng ở trên năng lực suy một ra ba, lão đại tuyệt đối là cái đứa nhỏ láu cá.

Trên đường đến Kinh Thành gặp phải bọn cướp, tuy rằng lúc đầu luôn là bộ dạng sợ hãi chim cút, nhưng sau lưng lại luôn âm thầm thừa dịp cô không chút ý tới trả thù. Sau đó, chính là bị cô bạo đánh.

Từ trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, biết cái này gọi là, ưm, chỉ số thông minh cực hạn của nhân vật phản diện.

Cho nên. ..

Cái này, cũng vậy sao?

Đại công tử vốn dĩ ngồi ở trên tửu lâu uống trà, mắt thấy nhà mình Tam đệ giống như động kinh, ngón tay chỉ về phía trước --

Hắn thuận mắt nhìn qua.

Một khắc kia, trong đầu xuất hiện một câu.

Một ánh mắt nhớ vạn năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play