Ông lão xách theo đèn lồng đi ở phía trước, Đường Điềm bước theo phía sau, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, trong lúc vô tình cô nhìn thấy bóng người đổ trên bức tường trắng.
Ông lão còng lưng và mái tóc dài của cô, còn có hai bóng người một cao một thấp đi theo sát phía sau cô.
Người cao như đang dẫn người thấp, đứa trẻ vừa nhảy lên liền bị anh ta nắm tay lại, một tay nghịch ngợm bắt lấy đuôi tóc đang lắc qua lắc lại ở quanh eo cô.
Đường Điềm vội vàng bước nhanh đuổi kịp ông lão phía trước.
“Bác xem đi.” Tới thư phòng, Đường Điềm đưa nhật ký của Trần Húc cho ông lão.
Quản gia Trần vươn đôi tay run rẩy nhận lấy, đôi mắt của ông không tốt, cầm quyển sổ đưa đến trước mặt, khuôn mặt phải cúi sát xuống, cố sức mà nhìn từng chữ một.
Ông xem rất chậm, không chỉ chọn những chỗ có Trần Bảo để xem mà đọc từ đầu tới đuôi không chừa trang nào.
Không tính là nhiều chữ nhưng ông lại xem thật lâu, như là xuyên thấu qua vài dòng tùy bút đơn giản này mà lần nữa nhìn thấy cuộc đời của một người.
“Haizz…” Sau khi đặt quyển sổ xuống, ông buông tiếng thở dài, tựa như bị đè nén đã lâu, là tiếng than thở phát ra từ sâu trong nội tâm.
Đường Điềm hỏi, “Cháu nghĩ bây giờ bác nhất định đã hiểu vì sao cháu lại cảm thấy kỳ quái.”
Ông lão xoa nhẹ đôi mắt già nua đã mờ, “Chuyện đã tới nước này, ta cũng không gạt cô.”
“Từ nhỏ đại thiếu gia đã có chút kỳ quái.” Ông lão nói rất chậm, ánh mắt già nua như lâm vào hồi ức, “Khi còn nhỏ cậu ấy rất hay nói chuyện với không khí. Sau đó phu nhân qua đời, ông chủ Trần tìm một thầy phong thủy… tôi cũng đã nói trước đó, người kia nói cậu ấy là Thiên Sát Cô Tinh[1], sẽ mang đến bất hạnh cho người xung quanh. Sau đấy đại thiếu gia bị ném về đại viện, lão gia không tin, khăng khăng che chở cho cậu ấy.”
[1] Thiên Sát Cô Tinh là sao chiếu mệnh gây xui xẻo cho người thân xung quanh.
“Những năm ở đây, cậu ấy dần dần lớn lên, cũng không nói sảng nữa. Đại thiếu gia cũng trạc tuổi cháu trai của tôi, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, so với cậu em trai mà ngày lễ ngày tết mới trở về thì hai bọn họ mới thân như là anh em.”
“Có một ngày, hai người đi chơi ở sông. Cháu trai của tôi chết đuối.”
Ông lão chết lặng như không còn gì đáng buồn bằng tâm đã chết, đôi môi khô khốc mấp máy, “Sau đó trong lão trạch đã xảy ra vài chuyện lạ, truyền ra ngoài nói là nơi này bị quỷ ám. Sau lúc đấy, không có người nào dám tới gần cậu ấy nữa, ở trường học cũng luôn một mình…”
Ngẫm lại tình cảnh khi đó của Trần Húc, bị người ta kết luận là sát tinh mang đến tai hoạ, vì thế đã áy náy gánh cái chết của mọi người xung quanh trên vai mình, thấy quỷ dù có sợ hãi cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng, độc lai độc vãng, e sợ liên luỵ đến người khác.
Đường Điềm cảm thấy Trần Húc thảm không gì sánh nổi, “Vậy bác có tin những gì anh ấy viết không? Anh ấy thật sự có thể nhìn thấy quỷ.”
Quản gia Trần rũ mắt xuống, “Hiện tại tôi tin rồi,” cái đầu nặng nề lắc lư như đè nặng ngàn cân, “Đáng tiếc là đã quá muộn.”
Giọng điệu kia có thâm ý khác, Đường Điềm không rảnh nghĩ lại, ông lão run run nâng mí mắt lên, đôi mắt vẩn đục tràn đầy mong đợi, “Lúc trước cô nói có thể nhìn thấy đại thiếu gia. Vậy cô, cô có thể không?”
Đường Điềm định xin lỗi nói không thể, đến bây giờ cô chỉ mới nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ của Đại Bảo, cũng không có đôi mắt Âm Dương giống như Trần Húc, lời còn chưa thốt ra thì một làn hơi nước lạnh phủ lên mí mắt.
Cả người cô cứng đờ như rơi vào động băng.
Ngay sau đó, hơi lạnh ngăn ở trước mắt dời đi, cô chớp mắt, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên kinh sợ.
Vẻ mặt thay đổi của cô rơi vào trong mắt ông lão, ông nhận ra điều gì đó, kích động mà tiến đến trước vài bước, “Cô cũng nhìn thấy có phải không?”
“Ở chỗ này.” Đường Điềm trấn tĩnh tâm trí, một tay chỉ về phía bên cạnh ông lão, trên mặt đất ở bên chân ông có một vũng nước, “Tiểu Bảo đang kéo tay bác và mỉm cười ngẩng đầu. Có phải cậu bé đang thay răng không, răng cửa thiếu mất hai cái.”
Ông lão đột nhiên cúi đầu nhìn chăm chú vào không khí, ngón tay dọc theo phán đoán mà run rẩy vuốt ve, “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!”
Đường Điềm yên lặng dời tầm mắt đi, cô miêu tả rất đẹp đẽ nhưng thực tế là tiểu quỷ kia cả người xanh đậm lại sưng vù, cực kỳ khiếp người.
Quản gia Trần bật khóc với không khí, Đường Điềm không đành lòng quấy rầy, đôi mắt đánh giá khắp nơi, muốn xem Trần Húc trông như thế nào.
Tìm một vòng thì phát hiện người nọ đứng ở ngoài cửa.
Vì phòng cháy mà bên ngoài nhà chính đều có lu nước to cao khoảng nửa người, hoa sen nở trên lục bình xanh, ánh trăng sáng tỏ, anh đứng ở sau lu nước, khuôn mặt như mặt nước lờ mờ, mơ hồ không rõ, xa xa nhìn vào trong phòng.
“Cô gái,” giọng nói nghẹn ngào gọi sự chú ý của Đường Điềm về, ông lão lại xách chiếc đèn lồng trắng của mình lên, vui mừng cười thỏa mãn, “Cảm ơn cô.”
Đường Điềm nói, “Cháu nghe nói quỷ hồn tồn tại là bởi vì chấp niệm. Có phải Tiểu Bảo có nguyện vọng gì không, có lẽ cháu có thể giúp đỡ cậu ấy?”
Nói là nói thế chứ lòng cô biết không thể — Trần Húc đã ở cùng Tiểu Bảo nhiều năm như vậy cũng không thể hoàn thành được tâm nguyện của đối phương.
“Không cần đâu,” ông lão cười cười, khuôn mặt nghiêm nghị cứng rắn dịu lại, hiếm thấy mà lộ ra chút hòa ái, nghiêm túc nói với Đường Điềm, “Chấp niệm không chỉ có người chết mà còn có người sống.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cái đình viện to tổ chảng mà lại vắng tanh như chùa bà đanh, dế mèn bắt đầu cất tiếng gáy trong bụi cỏ, Đường Điềm mới ở đây mấy ngày mà đã thích ứng với sự thanh tĩnh này. Cô đặt nhật ký của Trần Húc lại chỗ cũ rồi trở về phòng mình.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng vẫn im ắng như mọi khi. Công tắc đèn điện ở vách tường phía sau cửa, cô sờ soạng định bật lên thì bỗng cảm giác phía sau đầu có một luồng gió thổi qua, trong lòng chợt run lên, có người đang lặng lẽ núp trong phòng cô!
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô bỗng nhiên lao ra phía sau, cùng lúc đó, một món đồ rơi mạnh xuống mặt đất rồi vỡ vụn ra, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Sau khi tay chân chạm đất Đường Điềm lại lao ra sau theo quán tính, cô liên tục lùi lại cho đến khi lưng đụng vào chân tường, cô thở dốc thật mạnh, kinh ngạc chưa dứt mà giương mắt lên, “Trần Bằng?”
Người vừa rồi nấp ở phía sau cửa tấn công cô đúng là Trần Bằng. Lúc này động tác của hắn cực kỳ quái dị, cả người vì dùng sức mà khuôn mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên trên chân mày, hai tay giơ cao thứ gì đó bất động giữa không trung, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang nâng lên của mình —
Dưới ánh trăng màu bạc, một bàn tay xanh trắng với khớp xương rõ ràng đang nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Bàn tay kia lạnh như là tảng băng ngàn năm, ngay cả hơi thở cũng có thể khiến cho người ta đông cứng.
Trần Bằng đứng bất động, tựa như bàn tay kia đang bóp lấy cổ hắn, nỗi sợ hãi tràn ra nơi đáy mắt.
Lúc trước gặp phải một vài chuyện kỳ lạ, bao gồm quỷ đập tường ở thôn Đại Loan, nhưng dù sao cũng chỉ hoảng sợ mà không gặp nguy hiểm, hơn nữa hắn lại không có tận mắt nhìn thấy quỷ hồn.
Hiện tại mới xem như thật sự đối diện trực tiếp với thứ hắn sợ hãi nhất trong sâu thẳm nội tâm.
“Anh, anh cả?!”
Giọng nói của Trần Bằng run rẩy mà vỡ vụn, Đường Điềm thuận tay cầm lấy giá cắm nến trên bàn, bỏ ngọn nến ra, nhắm tâm mũi nhọn về hướng hắn, cười lạnh nói, “Thế nào, anh tới giết người diệt khẩu sao?”
Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng lưng Trần Bằng đổ trên mặt đất, sát bên cạnh là bóng dáng một người đàn ông khác.
Đường Điềm vừa dứt lời thì bàn tay ở cổ tay của Trần Bằng bỗng nhiên biến mất, ánh trăng rơi trên mặt đất lãng đãng như nước, bóng người vừa nãy cũng phụt biến mất.
Trần Bằng khẽ thở hắt ra, lực khống chế thân thể đột nhiên trở về, tay chân hắn mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng, thở dốc liên tục, lẩm bẩm như điên, “Là thật, trên đời này thật sự có quỷ!”
Đường Điềm lười nghe hắn nói sảng, cầm lấy tách trà ném xuống bên cạnh hắn, “Trần Húc là do anh giết đúng không? Nói đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, anh là mang tội mưu sát chưa thành!”
Mấy chữ báo cảnh sát đã kích thích Trần Bằng, hắn dần dần hoàn hồn từ trong hoảng sợ, thấy Đường Điềm cầm giá cắm nến trong tay với vẻ mặt vô cảm, hắn chỉ vào vết xanh tím trên cổ tay mình, không thể tin được mà gầm nhẹ, “Cô nhìn thấy đúng không? Anh ta, anh ta thật sự xuất hiện! Tại sao cô không sợ quỷ mà còn nghĩ tôi có giết người hay không chứ, rốt cuộc cô có phải là người không!”
Đường Điềm ném ánh mắt xem thường cho hắn, “Bởi vì anh là người sống mà còn đáng sợ hơn cả quỷ, quỷ không cần mạng sống của tôi nhưng anh lại muốn hại tôi. Đừng nhiều lời, mau trả lời tôi đi,” cô lặng lẽ đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra rồi nhấn nút ghi âm, “Trần Húc là anh giết phải không?”
Trần Bằng kích động, xua tay kêu lên, “Không — không phải! Không phải tôi!”
“Vậy tại sao anh lại muốn giết tôi diệt khẩu?”
Trần Bằng ngậm chặt miệng, trong mắt tràn đầy oán độc. Trong nhà chỉ có mấy người, khoảng sân mà cô ở lại là chỗ trước kia Trần Húc sống, người làm trong nhà sợ đến mức không dám đến đây vào buổi tối. Thần không biết quỷ không hay xuống tay giết cô, dù sao cô bị ung thư sẽ chết bất cứ lúc nào, cho cô vào trong quan tài rồi hạ táng, sẽ chẳng ai biết được sự thật.
Còn về phía Trần Vân Chí, hắn tin là tới lúc đó cha cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc giấu đi sự thật này.
Hắn đã lên kế hoạch rất tốt, không ngờ là ngay thời khắc mấu chốt lại lần nữa bị Trần Húc phá hoại — lại là anh ta!
Đường Điềm nghiêng đầu, “Thật ra anh nên cảm thấy may mắn là vừa rồi không có thật sự giết tôi đi. Anh không biết chứ, trước khi tôi cầm video tới tìm ông chủ Trần thì đã chép và viết rõ ngọn nguồn của sự việc thành một email, được lưu trong hộp thư của tôi.”
“Tôi đã lên lịch gửi vào lúc 12 giờ tối. Nếu mỗi ngày tôi không sửa thời gian gửi, vậy thì qua 12 giờ email này sẽ được gửi đến cho vài người bạn và giáo sư của tôi, bọn họ sẽ giúp tôi báo cảnh sát. Đương nhiên tôi cũng tiện tay gửi cho đại V Weibo nổi tiếng và hộp thư gửi bài weibo chính thức của Cục cảnh sát địa phương ở đây.”
Trần Bằng nghiến răng nghiến lợi phẫn hận trừng mắt Đường Điềm, “Cô!”
Đường Điềm buông tay, “Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu, anh giết tôi, chuyện này cũng sẽ tuồn ra ngoài. Đến lúc đó ông chủ Trần cũng chẳng thể cân nhắc nên đưa sự thật ra thế nào.”
Trần Bằng thở hắt ra, đỡ tường đứng dậy, hắn sửa lại quần áo, bình tĩnh nói, “Bao nhiêu tiền để mua việc cô câm miệng và rút hết tất cả video về?”
Theo ý hắn, xem ra trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được bằng tiền.
(Hy: Không giải quyết được chỉ là do chưa đủ tiền thôi:v)
Mà Đường Điềm thì, “Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với sự thật thôi.”
“Vậy thì cô tự tìm chết rồi.” Trần Bằng tiến lên một bước, vẻ mặt nặng nề, ý muốn giết người đã quay trở lại. Giết chết cô trước rồi tìm mật khẩu để đăng nhập vào hộp thư trong điện thoại sau.
Đường Điềm mỉm cười, “Anh giết được tôi sao?”
Không biết có phải vì ký khế ước với cái điện thoại què kia hay không mà uy lực của Trần Húc đã mạnh hơn rất nhiều, có thể ngưng tụ ra thực thể rồi.
Trần Bằng cứng đờ, khí lạnh quen thuộc chạy dọc theo sống lưng, không biết từ khi nào mà bàn tay xanh trắng nắm lấy cổ hắn, cả người đông lạnh run bần bật. Năm ngón tay mạnh mẽ hữu lực vững chắc, còn có chút siết chặt.
Trần Bằng gian nan hít thở, người như sắp bật khóc, “Rốt cuộc là các người muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho nhà chúng tôi chứ!”
Đường Điềm thở dài, “Vậy cả nhà mấy người sao lại không buông tha cho chúng tôi vậy. Muốn cái chân tướng thôi mà cũng khó khăn.”
Ngón tay lạnh băng bóp cổ hắn không ngừng dùng sức, mũi chân Trần Bằng dần dần cách mặt đất, hai tay múa may liều mạng giãy giụa giữa không trung, trong cổ họng ép ra tiếng gào rống, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt tái xanh, “Không, không phải tôi — là mẹ tôi!”
Vừa dứt lời, lực bóp trên cổ biến mất, hắn rơi xuống đất không đứng vững được, ngã ngồi trên mặt đất ôm đầu khóc thét quỷ kêu, “Tôi cũng không muốn đâu! Mẹ tôi đều là vì tôi mới tìm người hại chết anh, đều là vì tôi! Cũng đều trách anh cả, tại sao anh phải quay về chứ! Hai người chúng ta vốn dĩ chỉ có thể sống được một người!”
Hắn chửi rủa, lời nói đầy oán hận, vẻ mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT