Trần Vân Chí thở hắt ra, lấy khăn tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay, gật đầu với Đường Điềm, “Cháu vất vả rồi.”
Trần Bằng còn có chút kinh sợ chưa dứt nghe vậy liền phản bác kịch liệt, “Ba bị cô ta lừa rồi! Tất cả mọi chuyện,” hắn kích động chỉ vào rừng rồi thi thể trên cáng, la to hét lớn, “Căn bản đều là do cô ta sắp xếp! Cả người vớt xác cũng có quen biết với cô ta, kết bè kết lũ làm chuyện này vì muốn lừa tiền. Tôi mới không tin trên đời này có quỷ, đúng là lời nói vô căn cứ!”
“Trần Bằng!” Trần Vân Chí quát lớn, thái độ nghiêm nghị, “Là thật hay giả ta tự có mắt phân biệt, con vội cái gì.”
Người phụ nữ kéo ống tay áo Trần Bằng, người sau mới không tình nguyện im miệng.
Đường Điềm khoanh tay đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói, “Đúng vậy, rốt cuộc là anh theo chủ nghĩa duy vật hay là do không dám thừa nhận trên đời có quỷ đây. Thật ra thừa nhận cũng chẳng có gì, lúc sống không làm chuyện trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Anh sợ như vậy, chẳng lẽ là làm chuyện trái với lương tâm rồi?”
“Cô nói hươu nói vượn gì đấy!” Trần Bằng chỉ tay vào cô trợn trừng mắt, tức đến phát run, “Nếu cô không phải là phụ nữ thì tôi đánh chết cô từ lâu rồi!”
Người phụ nữ cũng sắc mặt không tốt trừng mắt Đường Điềm.
Đường Điềm vẻ mặt chẳng sao cả, “Ai da, nói thì cứ nói thôi, đừng kích động.”
Trần Vân Chí nặng nề liếc nhìn Trần Bằng, “Đi về. Đừng có ở đây làm mất mặt.”
Lần này Vương Lão Ngũ và Thạch Đầu cũng không tăng giá nữa, trực tiếp giúp bọn họ chuyển người lên xe tang đi theo tới nhà.
Thi thể bốc mùi trong hoàn cảnh nhỏ hẹp, tài xế lái xe vội vàng hạ cửa kính xuống, mặt mũi đều tái xanh.
Vương Lão Ngũ tìm thư ký đòi tiền, thư ký Trần lấy mấy cọc tiền thật dày từ trong túi công vụ ra, Vương Lão Ngũ nhận tiền, dùng tay chấm nước bọt đếm tiền xoành xoạch, qua lại đếm hai lần rồi nhét vào trong túi, xua xua tay đuổi người, “Tiền trao cháo múc hai bên thoả thuận xong. Ông chủ đi đường thuận buồm xuôi gió nhé.”
Vương Lão Ngũ bỗng nhiên nói, “Tôi có lòng nhắc nhở một câu, lúc về nhớ lấy lá thạch xương bồ để tắm rửa, xua tan đi đen đủi.”
Trần Vân Chí lập tức lên xe, người của Trần gia cũng không để ý đến ông ta. Đường Điềm gật đầu với ông lão.
Vương Lão Ngũ đứng tại chỗ nhìn xe nổ máy, trên gương chiếu hậu phản chiếu lại khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão, cái miệng cười toe toét lộ ra hàm răng đen xì, “Hôm nay là vận may của các người tốt.”
Thư ký rùng mình một cái, dùng sức đạp chân ga, chiếc ô tô lao đi như mũi tên bắn khỏi dây cung, phía sau là xe tang lễ, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Một đám người xuống núi, tới một khách sạn ở trấn nhỏ dưới chân núi để nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau lại trở về Phần Thành. Còn xe tang lễ thì lên đường suốt đêm, phải về sớm một chút để quàn hài cốt chuẩn bị ngày hôm sau đưa tang.
Vì thế, vào buổi trưa ngày hôm sau, Trần gia và Đường Điềm đã về Phần Thành lại lần nữa tham gia lễ tang của Trần Húc. Vì để anh nhanh chóng xuống mồ an bình, mọi thứ trong tang lễ đều được giản lược. Đội mai táng nâng ngôi biệt thự trát giấy mà Đường Điềm từng thấy trong mơ lên ngọn núi phía sau đại viện Trần gia, trước khi chôn cất Trần Húc thì mở mồ lấy những thứ trong đó ra trước.
Được sự cho phép của Trần Vân Chí, Đường Điềm mặc bộ tang phục trắng mà chỉ người thân mới có thể mặc, trên cánh tay đeo miếng gạc đen và đi theo.
Trần Bằng và người phụ nữ phờ phạc đi theo, tựa như cả đêm đều không ngủ.
Trần Vân Chí ngược lại rất trịnh trọng.
Sau khi mở mồ, Đường Điềm nhìn thấy một chiếc laptop và bộ quần áo nam trong quan tài. Mấy thứ này vốn là thay thế thi thể của Trần Húc để làm tang lễ. Bây giờ đã có thi thể, tất nhiên không cần những thứ này nữa.
Cô nhặt laptop lên rồi hỏi ý Trần Vân Chí.
Ông nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý.
Đường Điềm thoáng nhìn Trần Bằng và người phụ nữ, hai người trông rất bình tĩnh, cũng không ngăn cô lấy máy tính, thậm chí Trần Bằng còn cười khiêu khích với cô.
Đường Điềm biết chiếc laptop này dù có gì trước khi mai táng thì nhất định cũng đã bị bọn họ xử lý. Nhưng phương pháp thông thường không tra ra, cô còn có Trần Húc hỗ trợ bên ngoài.
Lễ tang kết thúc, Đường Điềm trở về phòng mình ở đại viện Trần gia, chiếc laptop này dù không có nguồn điện nhưng vẫn còn một chút pin để bật.
Giao diện là Windows 8, không có mật khẩu khởi động máy — điều đó chứng tỏ nó đã bị người khác động vào.
Tuy chưa từng tiếp xúc với Trần Húc khi còn sống nhưng Đường Điềm không cho rằng một người đàn ông đi du học nước ngoài rồi trở về có thể khôi phục một công ty chi nhánh sắp phá sản thành hô mưa gọi gió lại không đặt mật khẩu cho máy tính tư nhân của mình.
Mở ra xem, Đường Điềm cũng không phát hiện được thứ gì hữu dụng. Suy nghĩ một lát, cô móc điện thoại ra bật lên, tin nhắn hiển thị tiến độ nhiệm vụ:
【Tìm ra sự thật về cái chết của Trần Húc (tiến độ 50%)
Lời nhắc nhở thân thiện:Thời gian sống của bạn còn 384 giờ 59 phút 24 giây. Số dư không đủ, vui lòng gia hạn kịp thời.】
Đường Điềm: “…” Thật sự như cô nghĩ.
“Thi thể đã tìm được, hiện tại mấu chốt là chứng cứ. Nếu còn ở đây… Trần Húc,” Đường Điềm gõ gõ mép bàn, cất cao giọng nói, “Anh có ở đây không? Trong máy tính của anh còn lưu lại chứng cứ không?”
Đợi một lát không có động tĩnh, Đường Điềm liền đi tắm. Lúc lau tóc trở lại, màn hình laptop lóe lên ánh sáng, không biết từ khi nào có thêm một tệp TXT.
Anh chàng này quả nhiên có để lại. Đường Điềm mở bản ghi chép ra.
Bên trong chỉ có một URL lạ và một mật khẩu phức tạp gồm cả chữ tiếng Anh viết hoa viết thường và tổ hợp chữ số bính âm tiếng Trung.
“Địa chỉ web nước ngoài, chỉ có thể leo tường[1].” Đường Điềm lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng vào được trang web, phát hiện đó là đám mây của một trang web nước ngoài nào đó. Sau khi nhập mật khẩu, một số lượng video khổng lồ đập vào mắt. Phía dưới mỗi cái đều là một chuỗi số chỉ thời gian, Đường Điềm quét mắt tìm ngày Trần Húc gặp nạn.
[1] Leo tường (翻墙): ý chỉ vượt qua kiểm duyệt internet.
Sau khi nhấp vào, một cái video nhảy ra, hình ảnh hơi tối và không rõ ràng lắm, góc nhìn hướng vào bên trong xe — đây là camera hành trình hướng vào trong!
“Loại phổ biến thường hướng ra ngoài xe, bình thường sẽ chẳng ai cố ý mua camera kép để ghi hình bên trong xe. Có thể là Trần Húc đã nhận thấy điều gì đó trước khi xảy ra chuyện nên mới cố ý đổi thành cái này.”
Đường Điềm nghiêm túc xem video chăm chú, lần gần đây nhất là lúc 23:56 ngày 01 tháng 06, dường như chiếc xe đang đậu ở một bãi đỗ xe ngầm với các chiếc xe khác xung quanh, khung cảnh khá tối tăm. Không lâu sau đó, cửa ở hàng ghế phía sau bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục không biết là say hay hôn mê được người dìu vào trong.
Người đàn ông đỡ anh ta đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, ánh sáng trong xe khá tối, camera vốn dĩ quay không rõ được, hoàn toàn không thấy được bộ dạng của đối phương.
Hắn cố ý đặt Trần Húc dựa vào ghế, anh nhắm chặt hai mắt hoàn toàn để mặc cho người bài bố, một chút phản ứng cũng không có.
Sau đó người đàn ông đóng cửa lại, lập tức đi đến ghế lái, mở cửa ngồi vào.
Đường Điềm chú ý thấy hắn còn mang một đôi bao tay màu đen, cả người che đến kín mít, rõ ràng là đến có chuẩn bị.
Người đàn ông khởi động xe và lái khỏi bãi đỗ.
Sau đó đến đoạn video tiếp theo, xe chạy tới con đường đèo ngoằn ngoèo, người đàn ông bỗng nhiên dừng xe lại nhưng không tắt máy, kéo Trần Húc đang hôn mê sang ghế lái, đặt chân phải của anh lên chân ga rồi cúi đầu làm gì đó.
Lúc này, hắn chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía camera, sau đó mắng một câu rồi vươn tay chộp về phía camera hành trình.
Hình ảnh tối sầm lại, Đường Điềm tìm kiếm một lần nữa trong trang web, phía sau đó không còn có bất kỳ video nào nữa.
“Người đó chắc chắn đã tháo thẻ SD ra, nhưng anh ta không biết là camera hành trình mà Trần Húc mua có thể đồng bộ hóa video lên tài khoản của mình trên mạng!” Đường Điềm nâng cao tinh thần, tải video xuống rồi chép vào điện thoại của mình, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô còn tải lên đám mây.
Cô cầm điện thoại trực tiếp đi tìm Trần Vân Chí để cho ông ta xem chứng cứ mà mình tìm được.
“Ông chủ Trần hẳn là vẫn còn nhớ lúc trước đã hứa với cháu, nếu cháu tìm được thi thể của Trần Húc, bác nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng sự thật. Bây giờ cháu đưa ra chứng cứ, là một người cha, bác nhất định cũng muốn tìm lại công lý cho con trai mình.”
Đường Điềm mỉm cười.
Sau khi xem video, ba người Trần gia mang vẻ mặt khác nhau, Trần Vân Chí phẫn nộ, “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên này! Tên này rốt cuộc là mang thù gì mà lại giết hại con tôi như vậy!”
Nói đến chỗ xúc động, Trần Vân Chí rưng rưng nước mắt.
Đường Điềm chậm rãi nói, “Người này rõ ràng là đã có chuẩn bị, cháu cảm thấy Trần Húc không phải là người dễ dàng kết thù với người khác, hẳn là không phải báo thù. Bác cũng có thể tìm xem anh ấy ở cùng với ai trước đó mà không hề phòng bị lại uống say đến vậy, hoặc là không cẩn thận bị hạ thuốc.”
“Nói không chừng là người cực kỳ thân cận.” Cô mỉm cười với Trần Bằng, nghiêm túc mà kiến nghị, “Hay là báo cảnh sát đi, giao cho cảnh sát điều tra, mọi người cũng tránh khỏi nghi ngờ.”
Trần Bằng cắn răng căng da mặt, ánh mắt giận dữ của người phụ nữ tựa như con dao găm tẩm độc hung tợn đâm xuyên qua người cô.
Ánh mắt nặng nề đảo qua khuôn mặt của vợ với con trai, Trần Vân Chí nhắm mắt lại như không chịu nổi gánh nặng, phất tay để Trần Bằng và người phụ nữ đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Đường Điềm, “Tiểu Đường, tôi cảm ơn cháu đã tìm được thi thể của Húc nhi, còn có chứng cứ cho thấy thằng bé bị người khác mưu hại.”
“Tôi là thương nhân, danh dự cực kỳ quan trọng. Việc này cũng không thể trình báo với cảnh sát, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty của tôi. Chuyện này tôi sẽ lén tìm người điều tra, đến lúc đó nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích.”
Trần Vân Chí nghiêm túc nói.
Đường Điềm lắc đầu, cười nhàn nhạt nói, “Cháu có là ai đâu, làm gì có tư cách yêu cầu bác. Người thật sự muốn biết sự thật chính là Trần Húc. Cũng không biết đến lúc đó sự thật mà bác đưa ra có phải là thứ anh ấy muốn hay không.”
Mặt Trần Vân Chí không đổi sắc, giọng nói gắng gượng, “Vậy cháu không cần nhọc lòng. Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, cháu trở về nghỉ ngơi đi.”
Đường Điềm xoay người, chậm rãi đi dạo trong sân, trên đường gặp được lão Trần, ông lão cúi gằm lưng, trong tay cầm một trản đèn lồng giấy, đôi mắt vẩn đục trông thấy cô liền bỗng nhiên cúi đầu, cúc một cung thật sâu, thấp đến nỗi phải dùng tay đỡ lấy hành lang mới có thể chống đỡ được cơ thể.
Đường Điềm vội vàng nghiêng người tránh đi, “Lão Trần, bác làm gì vậy.”
Ông lão chậm rãi đứng thẳng người dậy, giọng nói khàn khàn vang lên, “Vừa rồi ta ở ngoài cửa.”
Đường Điềm hiểu rõ, “Bác nghe được rồi.”
Ông lão nói, “Lúc cô tới, ta hoài nghi cô là kẻ lừa đảo. Hiện tại… dù kết quả thế nào, ta cũng cảm ơn cô đã sẵn lòng giải oan cho đại thiếu gia.”
“Bác khách khí rồi,” Đường Điềm khẽ cười, “Việc này cũng không hoàn toàn là vì đại thiếu gia.”
Cô cũng muốn tiếp tục mạng sống.
Ông lão lại nói, “Lúc trước cô nói có nhìn thấy đại thiếu gia nhắc tới Tiểu Bảo trong sổ nhật ký…”
“Đúng vậy,” Đường Điềm gật đầu, “Bác có muốn tự mình xem không? Ở trong sổ của anh ấy, cháu phát hiện một vài chuyện rất kỳ quái có liên quan đến Trần Bảo.”
Cô là cố ý nói như vậy.
Ông lão lặng im, chiếc đèn lồng trắng trong tay tản ra ánh sáng u ám, chiếu đến vẻ mặt ông lão càng thêm mờ mịt, “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT