*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yang Hy.
Đường Điềm chen vào, “Ông nói thử xem?”
Lúc này mọi người mới kinh ngạc nhận ra sự tồn tại của cô, không hẹn mà cùng nhìn cô một cái.
Dọc đường đi, cô rất an tĩnh, khuôn mặt tái nhợt lộ ra bệnh trạng suy yếu, cảm giác tồn tại đơn bạc như hồn ma lang thang.
Vương Lão Ngũ nói, “Vịnh người chết, một năm phải có hai ba trăm thi thể trôi xuống từ thượng nguồn, cô thử tính đi, có phải là cứ cách hai ba hôm lại có một hai cái không? Trôi xuống tập trung ở vịnh người chết nhiều như vậy, chúng tôi nhìn thấy cái mới thì đi vớt lên xem thử trên người có thông tin hay không, có điện thoại hoặc là chứng minh thư gì đấy, chúng tôi trực tiếp liên hệ với gia đình của người đó. Nhận được điện thoại tám chín phần mười số người đều sẽ đến đây đưa thi thể về. Nhưng cũng có người đã bị cuốn trôi đi những thứ có thể chứng minh thân phận, cơ thể cũng sưng vù không thể xem được, loại thi thể vô danh này không cần phải xen vào, cứ để nó thả trôi theo dòng nước. Cũ không đi thì mới chẳng tới, cũ sẽ bị mới đẩy ra khỏi con vịnh này rồi chảy về đập chứa nước ở dưới hạ lưu. Cho nên tôi thúc giục các người mau nhanh lên, nếu không vài buổi tối nữa nó sẽ trôi đến đập chứa nước, vậy thì không có cách nào vớt lên được nữa.”
Tâm tư mỗi người khác nhau, Đường Điềm lập tức gật đầu, “Cũng đúng, vậy bây giờ đi vớt đi.” Nói xong mới chuyển hướng sang Trần Vân Chí, cười nói, “Ông chủ Trần, cháu tin bác nhất định cũng giống cháu, nghe tình huống như thế thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đưa người xuống mồ một cách bình an.”
Lời đã đưa tới trước mặt, Trần Vân Chí cũng không thể nói gì nữa, nếu không làm thì lại như mình muốn kéo dài, ông lập tức nói, “Bây giờ vớt đi.”
“Được.” Vương Lão Ngũ vừa nói vừa không ngừng rít điếu thuốc, ông đứng lên quay đầu vào trong phòng rống, “Thạch Đầu, có việc, mau lên!”
“Tới đây cha.” Trong nhà lập tức truyền đến một giọng nam mạnh mẽ.
Vương Lão Ngũ hừ lạnh với thư ký, “Thấy mấy người ăn mặc đàng hoàng, tôi cũng không sợ bị quỵt nợ, nhưng vẫn là quy tắc kia, dù sao cũng phải đưa cho tôi một vạn nếu xuống nước.”
Ông lão đặt tẩu thuốc xuống, chẳng mấy chốc người đàn ông mặc áo thun xanh lam, quần đùi đen to rộng bước ra khỏi nhà với đôi tông lào nhựa, diện mạo thô kệch điển hình của người phương Bắc, nhìn qua thì có vẻ đã ngoài ba mươi, cánh tay lộ ở bên ngoài quần áo cuồn cuộn cơ bắp. Người đàn ông một tay xách thùng dầu máy, trên cánh tay quấn vài vòng dây thừng thô dày cỡ ngón cái, trong tay còn cầm một cây móc.
Vương Lão Ngũ chắp hai tay sau lưng, đi phía trước dẫn đường, “Đi thôi, lại muộn nữa thì trời tối mất.”
Trần Vân Chí nói, “Chúng tôi cũng phải đi sao?”
Trần Bằng truy vấn, “Không phải ông vớt thi thể rồi mang về là được sao?”
Người đàn ông tên Thạch Đầu thô lỗ nói, “Cái thi thể đã bị ngâm lâu đến phát trướng rồi, cả quần áo cũng nhũn cả ra. Mấy người không xác nhận tại chỗ, lỡ như vớt lên không phải người muốn tìm thì chúng tôi uổng công vô ích à.”
“Nhưng mà,” Trần Bằng còn muốn nói gì đó thì Trần Vân Chí đã đi theo mà chẳng nói lời nào. Đường Điềm lập tức đuổi kịp. Trần Bằng cùng Lâm Lạc Nhạn liếc nhìn nhau, lần này bọn họ cố ý đi cùng Trần Vân Chí là để làm một đứa con hiếu thuận, một người vợ tri kỷ, đã làm được 99 bước rồi, một bước cuối cùng nhất định cũng phải làm tốt.
Hai người không tình nguyện đi theo cuối đoàn người.
Muốn tới vịnh người chết phải đi dọc theo con đường mòn để lên núi trước rồi lại xuống núi. Nói đến cũng kỳ quái, trước núi vẫn là trời hè chói chang nóng bức, ánh mặt trời như thiêu như đốt, nhưng vừa đi qua đỉnh núi, trời lại tối sầm xuống, mặt trời trốn sau đám mây đen, âm u nhìn như trời sắp mưa.
Thư ký nhịn không được hỏi, “Hôm nay trời sẽ không mưa chứ?”
Vương Lão Ngũ đang ngâm nga trong miệng, cực kỳ bất mãn vì hắn cắt ngang, “Mưa cái gì!
Phần Sơn[1] này phủ bóng, một năm bốn mùa đều như vậy.”
[1] Phần sơn (坟山): nghĩa là mồ mả, bãi tha ma, nghĩa địa.Mọi người đang đi qua một rừng cây, dưới bóng râm che trời, cảm giác trên lưng lạnh căm căm.
Thư ký lại hỏi, “Sao lại kêu là Phần, Phần Sơn chứ? Có hơi…”
Vương Lão Ngũ nói, “Xui xẻo hả? Vốn gọi là Văn Sơn cơ. Nhưng cậu nhìn thử đi,” ông tùy tay chỉ vào trong rừng, mọi người thấy trong đó có không ít nấm mồ nhô lên.
Mà vừa rồi ở trước núi gần như chỉ thấy vài cái, tới sau núi nhìn kỹ rồi mới phát hiện, bên này khắp nơi đều là những phần mộ có lập bia.
“Thôn dân Đại Loan đời đời đều chôn cất ở sau núi, mấy trăm cái, có lẽ là nhiều hơn. Theo thời gian, chẳng phải nó thành nghĩa địa sao? Dân bản xứ liền sửa lại gọi là Phần, vịnh người chết, rất hợp.”
Ông lão cười, lộ ra hàm răng ố vàng vì hút thuốc mà biến thành màu đen.
Dưới cái nắng hè chói chang như thiêu đốt, mọi người đi trong rừng lại nổi hết cả da gà.
Vương Lão Ngũ đổi chuyện, “Bình thường dân bản xứ cũng không muốn đến bên này, họ sợ xui xẻo. Cho nên cậu nói xem cái giá mà tôi đưa ra đắt chỗ nào chứ? Cả ngày phải tiếp xúc với người chết.” Một đám có tiền vậy mà còn canh cánh trong lòng, cò kè mặc cả với ông.
Trần Bằng hỏi, “Cây gậy sắt trong tay con trai ông dùng để làm gì vậy?”
Ông lão liếc mắt nhìn Thạch Đầu đang sải bước dẫn đường, hắn vẫn luôn đi ở phía trước không nói tiếng nào.
“Cây gậy sắt kia, chúng tôi gọi là gậy vớt xác. Nó là do tổ tiên tôi truyền lại. Người chết sẽ trôi nổi trên mặt nước, dù là nằm sấp hay ngửa. Lấy cái móc cong để câu lấy cổ thi thể rồi kéo vào mạn thuyền, sau đó tròng dây thừng vào chân tay của hắn là có thể kéo người vào bờ. Đây là sự kết tinh trí tuệ của tổ tiên. Phần móc cong phải cùn, không thể quá sắc bén, nếu không,” ông lão cười hắc hắc, giọng nói hơi khàn khàn, “Da thịt ngâm trong nước nhiều ngày như vậy, nhiệt độ của nước sông vào mùa hè lại cao, nó giống như nấu trong nước sôi vậy, móc vào mà hơi dùng lực một chút thì, phựt một cái, đầu cũng có thể kéo ra!”
“Má ơi!” Trần Bằng đang nghe đến phân tâm, vừa lúc dẫm phải một mảng rêu xanh, sơ ý trượt chân một cái liền ngã ầm xuống đất.
“Con trai, con có sao không.” Người phụ nữ bên cạnh vội vàng nâng hắn dậy, Trần Bằng vỗ mông đứng lên, hùng hùng hổ hổ, “Ông già, ông đừng nói mấy chuyện ghê tởm đó nữa.”
Ông lão liếc mắt, “Mới thế này mà đã chịu không nổi rồi sao? Tôi nói chuyện này là để mấy người chuẩn bị tâm lý, đừng để lát nữa đến khúc cua sông, nhìn mấy cái xác trôi lại khóc lóc nôn mửa, đó mới là ghê tởm.”
Mọi người: “…” Ông già này sao độc miệng vậy hả.
Con đường mòn thông ra bãi sông chưa từng được tu sửa, đều là do những người đi trước dẫm cỏ dại mà ra, tình hình giao thông không mấy khó khăn. Thạch Đầu thân thủ mạnh mẽ đi tuốt ở đằng trước kéo ra một khoảng cách với mọi người. Vương Lão Ngũ chắp tay sau lưng, dạo tới dạo lui đi ở trước mặt đám người, kể cho bọn họ nghe vài chuyện địa phương, lời trong lời ngoài đều nói tiền này là tiền vất vả việc tốn sức, một chút cũng không dễ dàng.
Tóm lại, cả đường lải nhải nói mãi. Thái độ của mọi người với ông ta cũng có chút thay đổi.
Hơn nửa giờ sau, tầm nhìn bị bóng râm che khuất dần trở nên rộng rãi, mọi người từ xa xa nhìn thấy một khúc sông uốn cong. Lại đi thêm mấy trăm mét thì ra khỏi rừng rậm xuống núi, gió thổi qua cũng mang đến một mùi vị khó nói.
Đi theo ông lão vào bãi sông đầy đá cuội, ông ta hướng cằm về phía mặt nước, “Thấy không, trên mặt nước đều là thi thể trôi nổi đấy.”
Mọi người đưa mắt nhìn, cái nhìn đầu tiên chỉ thấy mấy màu sắc sặc sỡ trôi nổi trên mặt sông, hồng, trắng, đen, còn có những màu khác, bao phủ dòng sông xanh lè.
Trần Bằng há mồm, “Ở đâu, tôi không thấy…”
Nói còn chưa dứt lời thì mặt đã trắng bệch.
“Đó là quần áo của người chết. Người mà mấy người muốn tìm mặc đồ kiểu nào?” Ông lão hỏi.
Thư ký chịu đựng cơn buồn nôn, “Âu phục đen áo sơ mi trắng, cà vạt sọc màu lam.”
“Tôi biết rồi.” Ông lão ra hiệu, “Ở đó có mái che nắng, mấy người có thể chờ ở đó.”
Trần Vân Chí dẫn đầu bước vào, mái che nắng được dựng bằng
cỏ bồng(*) và trúc, trên mặt đất đặt một phích nước, hai cái ghế dựa, một cái quạt ba tiêu, ngoài ra không còn gì khác.
Cỏ bồng
Vương Lão Ngũ cũng nói nơi này âm khí nặng, bọn họ không ở đây qua đêm, chỉ có ban ngày đến đây xem có thi thể mới trôi tới hay không.
Hai cái ghế, Trần Vân Chí đương nhiên là người ngồi, còn một cái người phụ nữ gấp gáp ngồi xuống, mang đôi giày cao gót mười phân đi cả một đường thật sự là có chút không chịu nổi.
Trần Bằng đứng ở bên cạnh bà, quay đầu đi không nhìn mặt hồ, mặt đầy vẻ chán ghét.
“Vù —”
Cùng với tiếng gầm rú chói tai, Thạch Đầu khởi động ca nô, đỡ ông lão lên thuyền, hắn ở phía trước lấy dây lấy móc, còn ông lão phụ trách lái thuyền giữ phương hướng.
Ca nô xuyên qua mặt nước trôi nổi thi thể, dây thừng quấn trên vai Thạch Đầu, tay phải cầm móc sắt, thỉnh thoảng lại vớt thi thể ở mạn thuyền lên xem xét.
Không ngồi dưới mái che nắng, Đường Điềm cũng chẳng ủy khuất chính mình, đơn giản tìm một cục đá ở gần mái che ngồi xuống.
Nơi này không chỉ có thi thể mà còn tụ tập các loại rác rưởi trôi nổi. Bọc nhựa trắng đục, từng bầy muỗi bay tán loạn, xác động vật thối rữa nổi lềnh bềnh… mùi tanh hôi khó ngửi bay theo từng đợt gió.
Đường Điềm cảm thấy mùi này có chút quen thuộc nên cố ý ngửi thử, xác định giống với mùi trên người Trần Húc lúc ở thư phòng lấy sổ nhật ký, chỉ là mùi của anh nhẹ hơn.
Trong lòng cô đã có vài phần nhận định, thi thể của Trần Húc ở đây, hôm nay nhất định sẽ vớt được.
“Có nước không?” Sau khi đợi một lát, Trần Bằng lại muốn uống nước, thư ký nói xin lỗi, “Vừa rồi xuống xe vội vàng nên không có mang theo. “
Hai ngày nay Trần Bằng tâm phiền ý loạn, lửa giận rất lớn, chỉ vào thư ký hung tợn mắng, “Cậu làm việc chẳng có chuẩn bị gì cả, muốn khát chết tôi sao.”
Thư ký liên tục xin lỗi, Trần Vân Chí cũng nhìn không được, “Được rồi. Tình huống bây giờ thế nào đâu phải con không biết, đêm qua Tiểu Trần còn chưa chợp mắt, hết thuê xe lại tìm đường. Sơ suất một chút cũng là dễ hiểu. Trên xe có một thùng nước, con chịu một lát đi.”
Nói đến trên xe, người phụ nữ bỗng nhiên nói, “Vừa rồi em nhìn thấy trong tay Tiểu Đường cầm một chai nước.” Trừ cô ra, mấy người khác đều ngại phiền toái cũng không đoán trước lại phải đợi lâu như vậy nên đã không lấy.
Nói còn chưa dứt lời, mấy người đều đồng loạt nhìn về phía Đường Điềm, thấy cô đang ngửa đầu, cổ họng chuyển động lên xuống, một hơi uống hết nửa chai nước, sau đó quơ quơ cái chai rỗng, tiếc nuối nói với mọi người, “Uống hết rồi.”
Mọi người: “…” Nghẹn chết đi!
Thấy sắc mặt cậu hai vặn vẹo, thư ký nhìn quanh thấy phích nước màu đỏ, “Cậu hai, nếu cậu muốn uống nước, tôi xem thử nơi này có không nhé?”