Người phụ nữ hít một hơi, bên môi tràn ra tiếng khóc thút thít.
Trần Bằng siết chặt nắm tay, đột nhiên quay đầu hét Đường Điềm, “Là cô!”
“Đều câm miệng cho tôi.” Trần Vân Chí mắng nhỏ, làm lơ sự bất thường của những người khác, giọng nói khô khốc phát ra từ cổ họng, “Húc nhi, cái chết của con rốt cuộc là do tai nạn hay là vì người mà ra?”
Người phụ nữ và Trần Bằng đồng loạt ngẩng đầu, không thể tin được nhìn ông.
Lúc này, cái đĩa từ từ chuyển động, nó vẫn lấy phương thức đánh vòng mà đi quanh mấy đường tròn đồng tâm có kích thước khác nhau.
Tròng mắt của mọi người đều không xê dịch như thể bị dính vào trên cái đĩa. Lần này câu trả lời cực kỳ dài, nó đi vòng tròn, lúc thì “có”, lúc lại “không”, có khi lại chuyển sang bính âm, cuối cùng rơi vào khoảng giữa của “có” và “không” nhưng thiên về “có” nhiều hơn.
Trần Bằng hỏi, “Đây là có ý gì?”
Đường Điềm trả lời thay Trần Húc, “Anh ấy không rõ nguyên nhân của vụ tai nạn, nhưng hoài nghi là do người làm.”
Dưới ánh sáng tối tăm, khuôn mặt kinh hoảng của người phụ nữ trông còn trắng hơn cả Đường Điềm ốm yếu.
Sắc mặt Trần Vân Chí ngưng trọng, “Húc nhi, con nói cho cha biết, thi thể của con hiện tại đang ở đâu? Cha nhất định sẽ hạ táng cho con, sẽ lấy lại công đạo cho con!”
Lời nói kiên định vang xa, nói đến âm cuối còn ẩn hiện sự nghẹn ngào.
Dưới ánh nến đong đưa, người đàn ông trung niên mắt ngấn lệ đỏ hoe. Bàn tay ấn cái đĩa hiện gân xanh, dùng sức đến run rẩy.
Nghe ông nói vậy, Trần Bằng mở to hai mắt.
Người phụ nữ nhắm mắt lại như bị choáng ngợp.
Dưới sự chú ý của mọi người, cái đĩa nhỏ lại bắt đầu chuyện động. Lần này nó đi thẳng đến vòng tròn có viết 26 bính âm, dừng lại để chọn chữ ghép vần rồi nhanh chóng dời về phía chữ tiếp theo.
“Da, wan, cun,” đi xong vài vòng, Đường Điềm có trí nhớ tốt buột miệng nói ra khi cái đĩa dừng lại, “Thôn Đại Loan? Có lẽ là một nơi như vậy.”
“Đây là chỗ nào?” Cái tên xa lạ đã tỏ rõ rằng Đường Điềm không nói dối, đồng thời đánh nát ảo tưởng cuối cùng về thuyết vô thần của Trần Bằng. Hắn gấp gáp muốn lấy điện thoại, Đường Điềm đột nhiên quát, “Đừng nhúc nhích! Nghi thức còn chưa kết thúc!”
Mọi người đều nhất trí dồn ánh mắt về phía Trần Bằng, hắn cứng đờ người, may là đầu ngón tay còn suýt soát chạm đến mặt đĩa, hắn vội vàng dùng sức ấn xuống.
“Phù.” Có người nhỏ giọng thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người còn gì muốn hỏi không?” Đường Điềm quét mắt nhìn ba người.
Cả phòng lặng im.
Trần Vân Chí mấp máy môi, tuy ông chưa quá già, mà lâu nay địa vị cao ở trước mặt cấp dưới và người nhà luôn uy nghiêm, lúc này dưới ánh đèn mờ tối, ông lại như già đi mười tuổi, nếp nhăn ở khóe mắt tuyên khắc sự tang thương của năm tháng.
Do dự một chút, những lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Haizz…” Một tay che kín mặt, nhắm mắt lại là hổ thẹn, cũng là nuối tiếc.
“Không có.” Trần Bằng và người phụ nữ càng không có lời nào để nói, vẻ mặt hận không thể kết thúc sớm một chút.
Đường Điềm đang định kết thúc thì không ngờ Trần Vân Chí bỗng nhiên nói, “Cháu không có gì muốn nói với Húc nhi sao? Cháu nói đã kết âm hôn với con trai tôi, vất vả lắm mới nhìn thấy thằng bé mà lại không nói gì sao?”
“Ba!” Trần Bằng cảm thấy ba mình bị điên rồi.
Mà bóng đen vẫn luôn ngồi trầm mặc ở bên cạnh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen kịt ẩn trong bóng đêm như một dòng nước lặng sâu không thấy đáy.
Đường Điềm chớp chớp mắt, chậm rãi nói, “Ồ, thật ra là có một câu khá riêng tư, vốn dĩ không thích hợp để nói vào một dịp thế này, nhưng ông chủ Trần – cha của anh lại muốn nghe nên tôi nói thẳng nhé.”
Trần Vân Chí nhàn nhạt gật đầu, Trần Bằng lại mang vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Đường Điềm liền nói, “Trần Húc, tôi thương lượng với anh một vấn đề, động phòng cứ hoãn lại trước đi. Chúng ta mới quen biết chưa đến mấy ngày, tiến độ này cũng hơi nhanh quá. Trước tiên cứ tìm hiểu đã, bồi dưỡng tình cảm một chút rồi nói sau. Có được không?”
Lời còn chưa nói dứt, Trần Bằng liếc xéo với ánh mắt kinh hoảng “Cô CMN bị điên rồi”, khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ méo mó, Trần Vân Chí dù sao cũng là gừng già đã cay, khuôn mặt ổn trọng vẫn chưa biến sắc, chỉ là khóe miệng hơi run rẩy.
Cái đĩa ở dưới tay bốn người chậm rãi chuyển động, lần này không chút do dự, vạch đỏ chỉ vào chữ “Được”.
Đường Điềm rất vừa lòng, xem ra con ma này vẫn có thể nghe hiểu được tiếng người, tính tình cũng không tồi, hẳn là có thể hòa hợp với cô.
Lần này Trần Bằng hoàn toàn chịu phục, nhỏ giọng nói thầm, “Sao lá gan của cô lớn vậy, cùng người chết, khụ, cũng không sợ sao.”
Đường Điềm cười ngọt ngào với hắn, “Tôi cũng sắp là người chết rồi.”
Hơn nữa cũng đã tự mình trải nghiệm kết âm hôn… so với cái đấy thì đĩa tiên thật sự chẳng bằng. Đường Điềm tự tin cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có thứ gì khủng bố hơn có thể dọa đến cô.
Nhưng ngay sau đó cô liền trải nghiệm được cái gọi là vả mặt kêu bôm bốp.
Trần Bằng bị nghẹn, tức giận trợn trắng mắt.
“Được rồi, tôi không còn gì khác muốn nói, vậy kết thúc đi,” ánh mắt hỏi qua ý kiến ba người, Đường Điềm thấp giọng nói, “Đĩa tiên, đĩa tiên, mời ngài rời đi.”
Những người khác cũng thì thầm, “Đĩa tiên, đĩa tiên, mời ngài rời đi.”
Giọng của cả nam lẫn nữ hòa vào nhau tạo thành tiếng thì thầm sâu kín, trong màn đêm yên tĩnh khiến người khiếp hoảng.
Ánh nến lập lòe trong chốc lát, không ai chú ý tới bóng dáng quỷ mị ở góc tường bỗng nhiên biến mất.
Sau khi hỏi ra chỗ của Trần Húc, Trần Vân Chí nói được thì làm được, lập tức quyết định sẽ xuất phát vào hôm sau.
Đường Điềm tra ở trên mạng, có mấy chục nơi gọi là thôn Đại Loan khắp cả nước, cô xem xét theo bản đồ, con sông nơi Trần Húc ngã xuống gọi là Nam Giang, là một nhánh của sông Hoàng Hà, chảy xuôi xuống hơn 200km, ở phía Bắc của Sơn Tây có một chỗ cũng gọi là thôn Đại Loan.
“Chính là nơi này.” Nhìn giải thích về nơi này ở trên mạng, cô nhíu mày, xác định địa điểm.
Nơi này rất nổi tiếng, còn được gọi là “Vịnh người chết”. Những người rơi xuống ở thượng nguồn, Hoàng Hà cuốn phù sa và thi thể chảy qua hẻm núi, khi gặp khúc ngoặt gần 90 độ, đường sông bị thu hẹp, do tác động ly tâm và tốc độ nước chậm lại nên thi thể trôi nổi trên mặt nước bị hất đi ở chỗ khúc cua, vùng đất này trước kia là bãi triều, nước không sâu, bởi vậy những thi thể trôi đến đây càng lúc càng nhiều, bị dân bản xứ gọi là “Vịnh người chết”.
Bên cạnh dòng nước có một ngọn núi lớn tên là Thanh Sơn, thôn dân Đại Loan đã sống ở đây qua bao thế hệ, do địa hình và khí hậu mà nơi đây cũng là một thôn làng nghèo nổi tiếng cả nước. Những thanh niên có thể làm công đều đã ra ngoài, ở lại trong thôn đều là người già bệnh tật ốm yếu.
Ngày hôm sau, thư ký của Trần Vân Chí tìm đến một chiếc xe thương vụ, đoàn người lái xe đi đến thôn Đại Loan. Đầu tiên là đi đường cao tốc, chạy xe hết hai tiếng mới xuống được tỉnh lộ, sau đó đường xá càng lúc càng tệ, cả quãng đường 300km, đi gần 6 tiếng đồng hồ mới đến thôn Đại Loan.
Đoàn người xuất phát từ chín giờ sáng, trên đường đã ăn trưa ở khu phục vụ, hơn ba giờ chiều thì đến cửa thôn, thấy không lái vào tiếp được mới dừng lại.
Mọi người xuống xe, lọt vào tầm mắt đều là những căn nhà ngói cũ xưa, đàn chó hoang chạy tán loạn, trong thôn có vài cụ già cong eo lưng còng ngồi ở cửa nhà mình, mặt đầy nếp nhăn.
“Sao cái thôn này không có người trẻ vậy.” Trần Bằng nói thầm.
“Cậu đi hỏi xem thi thể ở đâu, hỏi có người đồng ý trục vớt không.” Trần Vân Chí phái thư ký Trần Tuần đi dò hỏi, một lát sau, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính hào hoa phong nhã trở về, đưa bọn họ vào trong thôn, vừa đi vừa giải thích, “Bởi vì có quá nhiều thi thể nên từ xa xưa nơi này đã có một loại nghề chuyên giúp vớt thi thể người. Bây giờ những người trẻ tuổi thấy nghề này quá đen đủi, không muốn làm nên đều đi ra ngoài làm công. Chỉ còn lại có một hộ nhà hai cha con làm nghề này, bọn họ sống ở phía Tây của thôn.”
Thôn Đại Loan không lớn, bọn họ đi dọc theo con đường xóc nảy gập ghềnh khoảng 20 phút thì tới phía Tây thôn, ven đường có một hộ nhà viết chữ “Vớt” thật lớn trên tường, còn vẽ một mũi tên, mọi người đi theo vài bước thì thấy một ông lão gầy gò đen thui đang ngồi hút thuốc lá trên ngạch cửa.
Ông lão mặc bộ áo bào đen đã phai màu, tuổi chừng 50-60, tinh thần quắc thước, thoáng nhìn mấy người bọn họ, ông ta ngựa quen đường cũ mà hỏi, “Vớt xác hả?” Trong thôn hiếm khi có người xứ khác, thấy được người lạ thì dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là đến tìm vớt thi thể.
“Đúng…” Thư ký còn chưa nói xong, Vương Lão Ngũ dúi tẩu thuốc phiện xuống mặt đất, “Nói trước, quy tắc của chúng tôi, xuống nước, một vạn! Không quan tâm là có vớt được hay không. Nếu vớt lên được thì thêm một vạn!”
Mắt nhìn liếc qua Trần Vân Chí, “Ông chủ còn muốn vớt không?”
Bao nhiều năm làm trong ngành vớt xác đã luyện được bản lĩnh nhìn người. Trên dưới đánh giá liền biết người cầm đầu nhóm người này là ai, ăn mặc như thế nào, ra mức giá mà đối phương chịu nổi.
Đám người Trần Vân Chí tất nhiên biết là đã bị người ta hét giá, nhưng cái giá này, nói thật cũng không tính là giá trên trời, cũng không phải là không thể chấp nhận. Huống chi chút tiền ấy vốn dĩ trong mắt ông cũng chỉ là mưa bụi.
Trần Vân Chí ra ánh mắt cho thư ký, người sau hiểu ý tiến lên, cò kè mặc cả với Vương Lão Ngũ. Sở dĩ không đồng ý ngay là vì không muốn để cho người khác cảm thấy là có thể lừa bọn họ thêm.
Hai người nói vài câu, Vương Lão Ngũ khoa tay múa chân, kiên trì một đồng cũng không giảm, “Việc của tôi cậu thấy có dễ dàng không, cả ngày đều tiếp xúc với người chết, có đen đủi hay không cơ chứ? Cái thi thể kia cũng không biết là đã ngâm bao lâu, vừa trơn trượt vừa nhớp nháp, tôi còn phải dùng tay sờ vào rồi kéo lên. Nếu không phải tôi bị bệnh, con trai phải chăm sóc tôi nên không thể đi nơi khác làm công, có ma mới muốn kiếm sống bằng đường này.”
Mọi người ngẫm lại cảnh tượng kia… tức khắc liền thấy ớn lạnh.
Vương Lão Ngũ chỉ lên trời, “Vừa rồi cậu nói người mà các cậu muốn tìm, đại khái là rơi từ Nam Giang khoảng một tháng trước, một tháng, hiện tại là mùa hè, dựa theo tốc độ nước của mùa lũ, hai ngày là trôi tới đây. Nhưng chúng tôi có quy định là không đến sau núi khi trời tối. Hiện tại chưa đến bốn giờ, còn hai ba tiếng nữa là trời tối, thời gian cũng coi như đủ rồi. Hôm nay mấy người có vớt không? Nếu không thì ngày mai.”
Thư ký nhìn Trần Vân Chí hỏi ý kiến, ông còn chưa lên tiếng, Trần Bằng đã làm ầm lên trước, “Tôi không muốn ở lại đây đêm nay đâu!”
Muốn vào thôn thì phải lái xe cả tiếng đồng hồ trên quốc lộ đèo, đi vòng vèo muốn xỉu up xỉu down. Bây giờ xuống núi thì Trần Bằng ngại phiền toái, nhưng ở lại đây thì hắn càng không muốn.
Vương Lão Ngũ nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng ố, “Tôi chờ, mấy người chờ, nhưng không biết thi thể mà các người muốn vớt có chờ được không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT