"Cháu trai ngoan của bà, con phải chịu khổ rồi, bà nội cũng muốn cứu con ra, nhưng bây giờ bà nội vẫn chưa làm được." Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu đau khổ nói.
"Bà nội, chẳng lẽ bà trơ mắt nhìn con ở trong này những mười năm sao? Con muốn ở bên chăm sóc cho bà cơ." Hàn Quân chảy nước mắt, dáng vẻ đau lòng nói.
"Bà nội không có con bên cạnh cũng lo lắng lắm, trà chẳng muốn uống, cơm
chẳng muốn ăn, đến cả ngủ cũng chẳng ngon, nhưng mà..." Nam Cung Thiên Thu lau nước mắt. Sự đau lòng này của bà chưa bao giờ thể hiện với chuyện của Hàn Tam Thiên, sự bất công của bà dường như đã đạt tới cực điểm rồi.
"Không phải bà đã nói muốn để tên vô dụng Hàn Tam Thiên kia ngồi tù thay con sao? Dáng vẻ con và nó đều giống nhau như đúc. Sẽ không có chuyện bị người khác phát hiện ra đâu." Hàn Quân Đội vàng nói.
Trước kia Nam Cung Thiên Thu thật sự có suy nghĩ như vậy, hơn nữa lúc đầu tiên
khi Hàn Quân gặp chuyện, ý nghĩ này cũng lập tức nhảy ra.
Sau đó lại quyết định cho Hàn Tam Thiên một cơ hội là bởi vì Nam Cung Thiên Thu không thể đảm bảo như thế sẽ chắc chắn thành công một trăm phần trăm, lỡ như có bất trắc gì thì bước đi này sẽ làm Hàn Gia rơi xuống vực sâu, hơn nữa vĩnh viễn cũng không có cơ hội xoay chuyển nữa.
Nhưng mà kẻ bất tài Hàn Tam Thiên này, làm sao có thể gánh vác được trọng trách đây?
Trong mắt Nam Cung Thiên Thu, cho tới
| bây giờ Hàn Tam Thiên luôn là kẻ tồi tệ, cho dù là anh có thực sự đạt được một số thành tích thì sợ là trong lòng bà cũng sẽ không thừa nhận.
"Bà nội, chẳng lẽ bà không cứu con sao? Nếu như để Hàn Gia rơi vào tay Hàn Tam Thiên, sớm hay muộn thì cũng sẽ thi đời thôi, sao bà có thể tin tưởng đồ vô dụng đó được chứ." Hàn Quân thấy bà nội không nói gì lại càng sốt ruột. Nếu Nam Cung Thiên Thu không cứu gã, không để Hàn Tam Thiên tới thay gã thì ác mộng suốt mười năm này làm sao có thể chịu đựng nổi đây?
"Bà nội biết Hàn Gia không thể dựa vào cái tên vô dụng đó, con để bà nội suy nghĩ
một chút, nếu như chắc chắn thành công, bà nhất định sẽ cứu con ra." Nam Cung Thiên Thu nói.
Hàn Quân đấm một cú xuống mặt bàn, giận dữ nói: "Bà nội, con biết, bà đã đặt hệ vọng lên người Hàn Tam Thiên rồi. Nếu không bà còn cần phải suy nghĩ nữa sao? Không ngờ con toàn tâm toàn ý đối tốt với bà, bà lại muốn bỏ rơi con, xem ra con sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Nói xong, Hàn Quân lại đập đầu xuống
mặt bàn.
Nam Cung Thiên Thu thấy thế, vội vàng đi đến bên cạnh Hàn Quân, nói: "Cái đứa ngốc này, sao bà nội có thể bỏ mặc con cơ chứ, con yên tâm, bà nội nhất định sẽ cứu con ra, con chờ một thời gian, đợi bà nội sắp xếp chuyện này một cách cẩn thận đã."
Hàn Quân đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Nam Cung Thiên Thu, lại dập đầu lần nữa, nước mắt nước mũi tèm nhem, dáng vẻ cực kì đáng thương, nói: "Bà nội, con không muốn chịu khổ ở trong này nữa, ngày nào cũng bị đánh, ngày nào cũng bị
bắt nạt, bà nhẫn tâm lần nào tới thăm con cũng thấy cả người đầy vết thương thế này sao?"
Nam Cung Thiên Thu thở mấy hơi để giảm bớt sự đau lòng của bản thân, nhanh chóng nói: "Đứng lên, cháu trai ngoan của bà, con đứng lên trước đã, bà nội bảo đảm với con, nhất định sẽ tìm cách cứu con ra."
"Bà nội, cho dù cái tên vô dụng Hàn Tam Thiên kia có nói gì với bà thì bà nhất định cũng đừng tin nó, nó thì có khả năng gì chứ, chẳng lẽ bà vẫn chưa rõ hay sao?" Hàn Quân biết, cách duy nhất để gã có
thể bình yên vô sự rời khỏi nhà giam Tần Thành chính là để Hàn Tam Thiên tới làm thế thân cho gã, nên gã không thể để Hàn Tam Thiên có cơ hội nói linh tinh trước mặt bà nội.
Hàn Quân lại không biết, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không quay về Yên Kinh, càng chưa gặp Nam Cung Thiên Thu.
Hơn nữa cho dù có gặp được rồi thì Hàn Tam Thiên cũng sẽ vẫn như trước, sẽ không ba hoa chích chòe như gã để lấy lòng Nam Cung Thiên Thu.
Trong mắt Nam Cung Thiên Thu, bà
không coi Hàn Tam Thiên là cháu trai, thì sao Hàn Tam Thiên phải coi bà là bà nội kia chứ?
Hàn Tam Thiên có thể nhịn được những áp bức và lăng nhục mà nhà họ Tô gây ra cho anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự thương hại và ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thiên Thu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT