"Vậy để tôi đi tìm một tiểu nhị nào đó tới thử?"

"Sao giờ tôi mới nhận ra tên nhóc cậu không có tình nghĩa với anh em của mình như thế nhỉ? Thứ thuốc này mà cậu cũng dám gọi anh em đến thử. Sao cậu không tự mình thử đi?" Tôi lấy hộp thuốc gõ vào đầu Vương Minh.

Vương Minh bị tôi đánh lại rụt cổ, nghe thấy những điều tôi vừa nói sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Tôi không thử không thử đâu! Tiểu Tam gia, ngài mới đúng là người không niệm tình anh em thì có!"

"Hừ!" Tôi quăng cho cậu ta ánh mắt kinh bỉ, nói: "Cậu đi tìm hai con chó đến thử thuốc."

"À, vậy thì tôi đi." Vương Minh vừa nghe tôi muốn thử thuốc lên chó cứ như được đại xá, liên tục gật đầu nói: "Ý này hay! Vậy để tôi đi tìm, ngài ở nhà chờ tôi nha." Nói xong đứng dậy đi ngay.

"Hay là đừng thử ở nhà, lỡ một hồi thuốc có tác dụng bọn nó lại quậy banh cái nhà này lên thì phiền, Trương ca của cậu không dễ đối phó đâu, hơn nữa lỗ mũi anh ấy tinh lắm, ngửi được mùi lạ sẽ hỏi ngay, không mấy tôi ra công viên bệnh cạnh chờ cậu." Tôi nói.

Vương Minh vừa đi vừa quay đầu tỏ ý đã hiểu.

"Nhớ phải là hai con chó đực nha!" Tôi la lớn.

..........

Hồi trước thật ra tôi ở nhà chú Ba. Ngôi nhà đó là một nông gia nhạc dành cho tiểu nhị, bên dưới nhà còn có một tầng hầm bí mật. Nhưng sau đó chính phủ quy hoạch nơi đó để xây dựng khu ở mới.........vậy nên ngôi nhà bị phá bỏ và tôi bị bắt dời đi nơi khác.....

Theo lời chú Ba thì những hộ gia đình bị cưỡng chế dời đi thế nào cũng sẽ làm mình làm mẩy không chịu đi, nhưng tôi thì không. Tòa nhà đó chứa quá nhiều đồ, mà tôi chính là người phải trông coi những món đồ vừa bụi vừa nặng nề kia, lắm lúc tôi cảm thấy trí nhớ của mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Cho nên lúc người bên chính phủ đến nói muốn phá bỏ và đưa tôi đi nơi khác ở, tôi gần như là giơ hai tay tán thành ngay lập tức. Lúc đó người bên chính phủ chắc hẳn đều nghĩ tôi cũng là thành phần mất trí nhớ như Muộn Du Bình cho nên mới cư xử như vậy.

Số giấy tờ bất động sản của chú Ba đều năm hết ở chỗ chú Hai, khi tôi tới chỗ chú Hai định lấy giấy tờ nhà để tiến hành thủ tục phá bỏ và di dời thì lại bất ngờ phát hiện chú Ba đã sớm sang tên căn nhà đó cho tôi.

"Ba đời Ngô gia, cũng chỉ có mỗi mình cháu." Lúc ấy chú Hai đã nói một cậu thấm thía như vậy.

Thật ra đó chính là lý do khiến cho một người lười biếng thành tính và không muốn nhiều chuyện như tôi quyết định tiếp quản chuyện làm ăn lớn của chú Ba.

Nếu cả nhà chỉ còn mỗi mình tôi, vậy trách nhiệm này tôi phải là người gánh lấy.

Số tiền bồi thường lúc đó đủ để tôi mua một căn biệt thự trong tiểu khu, nhưng theo ý của Vương Minh và chị Nha thì nếu tôi đã là tiểu Tam gia cửa Hàng Châu vậy dĩ nhiên tôi phải ở ngôi nhà nào đó tốt một chút, mà tốt nhất là dùng số tiền đó ra ngoại ô xây một căn biệt thự và thuê người bảo vệ.

Nhưng cuối cùng tôi chỉ chọn một ngôi nhà ba phòng một phòng khách để ở.

Tôi không muốn ở chung với quá nhiều người.

Dù gì tôi cũng chỉ có một mình, ở ngôi nhà lớn quá sẽ không khỏi cảm thấy hoang phí và lạnh lẽo.

Thời gian tôi hạ đấu cơ thể đã bị cái lạnh của đất đai nơi đó tổn thương, từ đó về sau tôi cứ có cảm giác cái lạnh như đang phả ra từ trong xương cốt của mình, tôi không muốn một thân một mình ở ngôi nhà lạnh lẽo chả khác gì nhà xác đó.

Việc tôi khăng khăng làm theo ý mình khiến chị Nha và Vương Minh vô cùng lo lắng, bọn họ lo sợ tôi đắc tội với quá nhiều người ở bàn khẩu, sợ ban đêm sẽ có người tới tìm tôi, nhưng tôi ở trong ngôi nhà hiện tại lâu như vậy cũng có người nào có gan dám động vào tôi đâu.

Người ở đường khẩu của chú Ba hầu như đều là những người từng theo chú, cho nên lúc đầu khi tôi dùng thái độ hết sức cứng rắn để tiếp quản chuyện làm ăn, đại đa số những người đó vẫn nể mặt mũi chú Ba mà đón nhận ông chủ mới là tôi.

Còn dư lại số ít người phản đối nhưng căn bản họ chẳng làm được gì vì tôi được đại đa số người ủng hộ, hơn nữa còn có sự giúp sức về tài lực của Giải gia và Hoắc gia ở phương Bắc, lại thêm chú Hai tạo thành thế chân vạc.

Trong thời gian ngắn chúng tôi nắm bắt được hết số đường khẩu trong tay chú Ba. Còn về những người phản đối, sau khi thất bại rơi vào tay chúng tôi đều đã bị chị Nha lặng lẽ xử lý toàn bộ.

Thật ra tôi cũng không đồng ý với cách làm việc của chị, vì dường như chị không mấy coi trọng mạng người cho lắm.

"Những chuyện hai tay dính máu cứ tôi làm là được rồi. Tiểu Tam gia, sau này cậu không cần lo lắng gì nữa." Những lời chị nói khiến lòng tôi ngũ vị tạp trần, không thể đáp lời.

........

Bên cạnh tiểu khu tôi ở có một công viên phong cảnh rất đẹp, trong công viên còn có một cái hồ lớn, hiện tại tôi đang đứng bên cạnh hồ chờ Vương Minh.

Tôi đứng được một lúc thì Vương Minh dắt chó tới, phải nói hiệu suất làm việc của cậu ta cũng khá lắm chứ.

Tôi nhìn hai con chó, chúng là chó giữ cửa Long Ngũ nuôi. Lão già ngang ngược Long Ngũ là một người rất truyền thống, lão cho xây tứ hợp viện làm đường khẩu. Người bảo vệ ban đêm ở đó lại là một con chó Sơn Đông. Trước kia mỗi lần kiểm tra đường khẩu tôi thường sẽ ở lại ăn cơm, mỗi lần đến chỗ Long Ngũ đều sẽ thấy lão cho chó ăn giò heo muối, trông lão rất yêu thương chúng. Lâu ngày, hai con chó này cũng quen mặt tôi, lúc thấy tôi còn vui mừng sủa một tiếng.

Tôi sờ đầu bọn nó, chậc lưỡi nói: "Sao cậu dẫn chó của Long Ngũ đến đây được, lần trước Trương ca đập hết mấy món đồ cổ của lão ngang ngược nhất định đã chọc điên lão rồi, lần này cậu lại không biết sống chết đi bắt chó của lão, lão không dám đụng tôi và Trương ca của cậu, nhưng để lão gặp cậu thì e là không đánh chết cậu lão sẽ không ngừng đâu!"

"Không sao không sao!" Vương Minh bị gió hồ thổi vào người liền rúc cổ, cười nói: "Long Ngũ gừng càng già càng cay đi Sơn Đông đổ đấu rồi! Không có ở đây! Người lão để lại ở đường khấu thấy tôi tới còn vui vẻ dắt chó ra cho tôi."

"Đổ đấu?" Tôi hỏi: "Tự lão tìm được đấu?"

"Nghe nói là đấu của đại Trương ca mới cho, tôi vừa hay tin là vội vàng tới báo cáo với ngài. Nghe nói đấu lớn lắm! Bảo là muốn bồi thường số bảo bối đã bị đập của Long Ngũ. Long Ngũ gia cảm động tới nổi nước mắt nước mũi gì cũng chảy ra hết! Còn kéo Trương ca gọi lão đệ nữa chứ! Hôm nay lão thu dọn đồ đạc đến Sơn Đông. Tạm thời sẽ không trở về." Vương Minh mặt mày hớn hở nói: "Đại Trương ca thật lợi hại. Này gọi là vừa đấm vừa xoa! Cũng không biết trong tay anh ấy có bao nhiêu đấu lớn nữa đây, những chưởng quỹ khác e là đang hâm mộ muốn chết!"

"Có thể khiến người như Long Ngũ tình nguyện nghe lời, đoán chừng cũng chỉ có cách này. Đại Trương ca của cậu đúng là lợi hại. Số tiền lão kiếm được từ việc bán đồ cũng đủ cho lão cả đời tiêu xài không hết. Nhưng sự cố chấp đối với việc đố đấu đã ăn sâu vào tận xương tủy. Nói cho cùng cũng chỉ là do lòng người tham lam. Cho dù không phải làm vì sinh tồn thì vẫn là vì không từ bỏ được những món trân bảo." Tôi cười nói.

"Lại lại, tiểu Tam gia, tôi còn chuẩn bị cho cậu cái này!" Vương Minh cười đễu móc trong túi ra một cái bọc nilon, bên trong có hai cái banh bao lớn.

"Cậu bỏ thuốc vào trong đó, bọn nó ăn hết coi như xong! Ha ha ha."

Tôi..........

Cậu cười dâm đãng như vậy làm gì!

Tôi đưa thuốc cho Vương Minh, cậu ta chia hai loại thuốc ra mỗi loại bỏ vào một cái bánh, sau đó đưa cho hai con chó ăn.

Qua khoảng năm phút, tôi thấy thứ kia của một trong hai con chó ngóc đầu, đôi mắt của con còn lại cũng bắt đầu mơ màng, bốn chân không ngừng cọ xát xuống đất.

Con chó đã cương lúc nãy trực tiếp sấn tới đè con chó đang mè nheo kia, cực kỳ dũng mãnh bắt đầu đâm vào!

Cái **.

Tốc độ đó, cái cảm xúc mảnh mẽ, cái thứ thô dài đó!

"156,157, 158......200, 201, 202." Tôi và Vương Minh gật đầu đếm theo từng cú thúc của con chó kia........

Á ha ha!

Mạnh mẽ quá!

Nhìn con chó nửa nằm dưới đất, ánh mắt đã sớm mê loạn, lưỡi thè ra ngoài, nước miếng chảy đầy cả đất! Xem gương mặt nó kìa, chả khác gì hồn phách đã bay mất!

"Khà khà khà khà khà!" Tôi kiềm chế hưng phấn trong lòng, lấy thuốc trong tay Vương Minh, tỉ mỉ nhìn cái hộp thuốc biến thái đủ loại màu sắc.

Ha ha ha ha ha, Dưa chuột lớn đúng là tên biến thái giỏi nhất! Đây chính là những gì mà tôi mong muốn! Tối nay anh chờ xem tôi sẽ làm anh như vậy, như vậy, cả như vậy! Oa ha ha ha ha!

Tôi vui vẻ đến mức không ngăn được giọng cười biến thái của mình.

Lúc này Vương Minh có nói gì tôi cũng chả nghe thấy, tôi cầm thuốc rời đi. Muộn Du Bình sắp sửa trở về, bây giờ tôi phải về nhà chuẩn bị trước.

Mãnh nam trinh tiết, tiểu thụ xấu hổ! Cưng ơi, tôi tới đây! Tôi sẽ cho anh một đêm kịch liệt, mất hồn, tràn đầy kích thích!

Tôi vừa về nhà chưa bao lâu, Muộn Du Bình cũng về tới.

"Trông cậu vui vẻ quá nhỉ?" Anh vừa đổi dép vừa nói.

"Hả? Có à?" Tôi sờ mặt mình: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi rất vui vẻ?"

"Hai con mắt........nụ cười trên mặt cậu có giấu cũng không được." Muộn Du Bình nhìn mặt tôi nói.

Tôi đưa tay xoa mặt, miễn cưỡng bày ra biểu tình bình thường, nghiêm túc nói với Muộn Du Bình: "Tôi không vui."

"Ừ." Muộn Du Bình dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ừ một tiếng, nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi làm cơm."

"Được ——

Bữa tối hôm nay Muộn Du Bình làm món mới, gồm có canh thịt viên và cải thảo xào.

Anh thật sự rất thông minh, chỉ nhìn sách nấu ăn là có thể làm ra món ăn có cả sắc hương vị.

Nhưng cho dù thức ăn có ngon tôi cũng không có tâm trạng ăn! Tôi nhìn Muộn Du Bình mặt mày đẹp trai đang ăn cơm, không khỏi nghĩ tới tối nay có thể nào khiến anh mang vẻ mặt như nhân vật trong《SM Sở Lưu Hương 》của hoa Cúc đen và dưa chuột lớn hay không!

"Sao cậu cứ nhìn tôi vậy? Mặt cậu đỏ rồi, bị sốt à?" Muộn Du Bình ngưng ăn, hỏi.

"Không! Không có!" Tôi giật mình, vội vàng đảo bát cơm nói: "Tôi không bị sốt, rất khỏe mạnh, ăn cơm, ăn cơm."

Tôi có tật giật mình liếc nhìn anh.

Wow, ăn ngon ghê! Thịt viên nhỏ mềm! Muộn Du Bình còn bỏ dầu mè vào canh nữa, thơm thật sự!

Vậy mà lúc nãy tôi lại muốn, anh đối xử với tôi tốt như vậy, trong lòng tôi lại suy nghĩ cách chuốc mê anh rồi XXXXXX, hình như làm vậy hơi có lỗi với anh thì phải.

Nhưng cung đã lên giây, nếu ông đây không bắn mũi tên này thì có thể tôi sẽ phải nhịn đến chết mất!

Hết chương 33.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play