*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tôi có thể gặp chuyện không may gì chứ? Không phải tôi còn có anh đó sao? Có anh che chở thì tôi có gì mà sợ."———
Hai ngày sau, Muộn Du Bình làm việc nhanh gọn kiểm tra xong hết tất cả đường khẩu, số tiền thất thoát được anh tổng hợp vào một cuốn sổ rồi đưa tôi xem.
"Cậu xem cho kỹ. Sau này cứ theo y như vậy mà làm."
Tôi nhận sổ sách nhìn qua một lượt, càng xem càng kinh ngạc.
Số tiền thất thoát gần như đã được các chưỡng quỹ trả lại đủ, lần này coi như Muộn Du Bình hốt được một mớ tiền lớn từ đám cáo già kia rồi!
"Anh được lắm nha!" Tôi tấm tắc ngợi khen: "Tôi còn chưa nghĩ tới việc phải bắt bọn cáo già kia ói tiền ra mà anh đã làm rồi."
"Chỉ cần có người dẫn đầu làm gương thì tự động những người sau cũng sẽ tự động ói tiền thôi."
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là trước đây có từng nghe Vương Minh nói về việc những người từng theo chú Ba rất ngưỡng mộ Muộn Du Bình, còn chủ động nộp tiền thất thoát, xem ra những người khác nhìn thấy như vậy cũng bèn học theo, ngoan ngoan đưa tiền ra.
Mặc dù trong lòng bọn họ không muốn, nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn phải làm việc dưới trướng tôi, dù không cam lòng thế nào thì ngoài mặt vẫn phải nghe lời tôi thôi.
Đúng là Bình Ca uy vũ, chỉ với một lần ra mặt đầu tiên mà đã thu được lòng người!
"Số tiền thất thoát về cơ bản đã được bù lại đủ, chỉ thiếu Long Ngũ."
Long Ngũ? Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh của lão già để râu kia.
"Ha ha ha, ông ta cũng được lắm! Lão già ngang ngược, anh cũng đã đập nhiều bảo bối của lão như vậy, cho dù bây giờ anh có giết lão thì lão cũng sẽ không nhả tiền ra đâu!" Tôi mỉm cười khoanh tay.
Khóe môi Muộn Du Bình cũng nhẹ cong cong: "Cũng phải. Tuy chúng ta không thể làm gì lão già đó, nhưng tôi cảm thấy Chu Năng có thể."
Chu Năng?
Xém chút nữa là tôi quên luôn cái tên đầu heo kia rồi.
"Ông ta nói gì?" Tôi hỏi Muộn Du Bình.
"Lão không nói gì nhưng tiền thì vẫn nộp, có điều tôi cảm thấy ánh mắt của lão không tốt lành gì cho cam. Hơn nữa một mình lão lại kiểm soát quá nhiều đường khẩu, rất không an toàn cho chúng ta."
Tôi gật đầu.
Lão đầu heo Chu Năng ỷ vào trong tay hắn có nhiều đường khẩu, dã tâm đã sớm bành trướng, lại thêm khó chịu tôi đủ lâu. Lần trước lão công khai nhảy ra phản đối tôi nên bị Muộn Du Bình trực tiếp đá cho lão một cú, đến bây giờ tuy vẫn còn sống những đã không thể làm được gì nữa, chuyện này đối với thân thể lẫn tinh thần của lão không khác gì một sự nhục nhã vô cùng to lớn.
Nhưng lão đầu heo này là người thông minh, cho dù trong lòng lão có hận đến muốn rút gân tôi và Muộn Du Bình nhưng xét thấy tình thế hiện giờ không có lợi cho mình nên lão tuyệt đối sẽ không thẳng thừng làm khó dễ tôi mà thay vào đó là dùng tiền để dẹp yên chịu thất thoát. Nhưng chắc chắn một điều trong lòng lão nhất định sẽ nhớ mãi cú đá mà Muộn Du Bình đã ban cho, mỗi lần nhìn Muộn Du Bình ánh mắt lão sẽ không thể kiềm chế để lộ ra một chút tâm tình thật sự. Vừa lúc bị Muộn Du Bình phát hiện.
"Chu Năng có thể giữ lại. Thế nhưng người này rất thông minh, tôi từng sắp xếp cho chị Nha nhúng tay vào đường khẩu của lão nhưng căn bản không thể chen lọt vào." Tôi châm chước nói: "Chúng ta phải nghĩ biện phát xử lý lão. Tôi muốn giao đường khẩu của lão cho anh quản lí."
"Ừ." Muộn Du Bình gật đầu: "Tôi sẽ đi xử lý."
"Về số tiền bù tôi lấy được lần này. Tôi sẽ chuyển hết vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của cậu." Muộn Du Bình chợt nói.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Giỏi lắm anh tôi, cuối cùng anh nhớ ra bao nhiêu chuyện rồi, có còn mất trí nhớ hay không? Sao đến cả ngân hàng Thụy Sĩ anh cũng biết vậy?
"Cách biệt giữa tôi và cậu đâu chỉ có mười năm hai mươi năm, cho nên tôi có thể biết những gì, cậu làm sao đoán được." Muộn Du Bình vừa nhìn mặt tôi đã đoán được suy nghĩ của tôi: "Tôi cảm thấy tiền kiếm được từ việc làm ăn chỉ nên luân chuyển trong việc làm ăn là tốt rồi. Riêng cậu nên giữ lại một khoản tiền bên mình, nếu như........sau này lỡ như có chuyện gì không may, cậu cũng có thể sống thật tốt."
"Tôi có thể gặp chuyện không may gì chứ? Không phải tôi còn có anh đó sao? Có anh che chở thì tôi có gì mà sợ. Anh cũng đâu thể chết trước tôi được." Tôi cười nói.
Muộn Du Bình cười như không cười nhìn tôi, nói: "Ngược lại cậu nói cũng đúng, chỉ cần tôi còn sống một ngày sẽ nhất định che chở cậu một ngày. Tôi cũng sẽ không chết trước cậu, cho nên cậu không cần lo lắng."
Tôi đưa tay sờ mặt anh: "Cái tên ngốc này, sao làm gì anh cũng chỉ nghĩ cho tôi không vậy, sao không biết bỏ số tiền đó vào tài khoản của mình đi. Tôi....dù thế nào tôi cũng phải chết trước anh, sau này chỉ còn lại mình anh, có chút tiền trong người chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tôi đã nói cách biệt giữa hai chúng ta không chỉ có mười, hai mươi năm, nên làm sao cậu biết tôi không có tiền?"
Mịa bà, không phải chỉ là sống nhiều hơn tôi có mấy thập niên thôi hay sao, mắc cái gì mà anh cứ nhắc đi nhắc lại hoài vậy?
Ý của anh chính là anh đã lớn tuổi, đã nhìn đủ thế gian rộng lớn và hồng trần thế tục này rồi, cho nên ông đây sinh trễ hơn anh mấy thập niên dù có xách quần lên rượt cũng không thể vươn tới cái tầm của anh phải không?
........Bình ca, anh đây là vừa đấm vừa xoa phải không!
Cơ mà, nửa câu sao anh nói cái gì?
"Anh có rất nhiều tiền?" Tôi chỉ vào anh, lớn tiếng hỏi.
"Tiền của tôi so với tất cả tiền làm ăn của cậu cộng lại đều nhiều hơn rất nhiều." Muộn Du Bình nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mặt anh, nhẹ hôn lên nó một cái: "Tôi nhớ ở thời cổ đại có truyền thuyết Kim Ốc Tàng Kiều (*). Không mấy tôi dùng tiền của mình xây một kim phòng rồi giấu cậu vào đó?"
(*): "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều.
Tôi........
Anh làm tộc trưởng Trương gia nhiều năm, làm nghề đổ đấu cũng đã mấy thập niên, bạn nói anh ấy không có tiền........ đến quỷ cũng không tin.
ĐM, anh có tiền thì sao, anh mới là Kiều thì có...........
...........
Tôi đang suy nghĩ nên dùng cách gì để kết liễu Chu Năng.
Nhưng Muộn Du Bình lại bảo tôi không cần lo lắng, mọi chuyện cứ để anh xử lý.
"Thân thể cậu còn chưa khỏe, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng phí công vì chút chuyện nhỏ này." Anh nói với tôi vậy đó.
Có một lao công miễn phí chủ động nhận việc, vậy tôi cũng chỉ có thể vui vẻ tiêu dao.
Thật ra thì có một số việc tôi buộc phải buông tay để anh làm, dù gì trăm năm sau cũng là anh quản lí việc làm ăn chứ có phải tôi đâu, cho nên tôi muốn để anh rèn luyện ngay từ bây giờ.
Chuyện làm ăn này không phải nhỏ, cho dù có ngày tôi thật sự không còn nữa, mặc dù biết anh không cần đến số tiền đó, nhưng chỉ cần anh nguyện ý tiếp quả chuyện là ăn cũng như đám người lộn xộn ở đường khẩu, vậy cũng xem như anh đã có một chỗ dựa tinh thần sau khi tôi đi rồi phải không?
Thế nên tôi gọi điện cho chị Nha và Vương Minh, kêu bọn họ sau này đều nghe theo lời của Muộn Du Bình, từ nay về sau tôi sẽ không quản nữa.
Buổi chiều của năm ngày sau, tôi nghe nói Chu Năng trên đường xuất viện về nhà gặp phải tai nạn xe liên hoàn nên đã ngoẻo mất rồi.
Lúc đó tôi vừa nằm trên giường xem《SM Sở Lưu Hương》, vừa nghe Vương Minh báo về vụ tai nạn liên hoàn, ngoài trừ Chu Năng đã chết, còn có bốn trợ thủ đắc lực của lão, cả con trai lớn và con dâu đều gặp họa trong vụ tai nạn xe này.
Tôi đóng truyện, khẽ thở dài,
Làm ra chuyện như vậy mà Tiểu Ca còn nói chỉ là chuyện nhỏ.
Anh đúng là đi trước tôi mấy thập niên, cho dù tôi có xác quần lên chạy cũng không đuổi kịp anh.......
Cũng trong vòng năm ngày này, tác phẩm tôi đặt hoa Cúc đen và dưa chuột lớn đã có.
Sau khi Chu Năng qua đời, dưới sự bổ nhiệm của tôi, Muộn Du Bình chính thức tiếp quản tất cả đường khẩu của Chu Năng, thời gian kế tiếp anh còn phải thanh lọc, chỉnh đốn tất cả mọi thứ bao gồm tài sản và người mà Chu Năng để lại, do vậy mà cả ngày lẫn đêm anh đều đi sớm về trễ, bộn bề vô cùng.
Cùng lúc đó Muộn Du Bình cũng kêu Vương Minh đều đặn mỗi ngày đến báo cáo công việc anh làm ở đường khẩu cho tôi biết.
Qua lời Vương Minh, tôi biết được thủ đoạn làm việc của anh rất lạnh lùng tàn nhẫn, làm một lần là sạch sẽ gọn gàng, chỉ trong mấy ngày mà toàn bộ những người từng theo Chu Năng đều bị anh ép thoi thóp đến đường cùng.
.........
Một ngày nọ, tôi đợi Vương Minh báo cáo xong xuôi rồi mới gọi cậu ta lại.
"Cậu xem đây là cái gì?" Tôi kêu Vương Minh đến ngồi cạnh mình rồi lấy một vật từ trong ngăn kéo tủ cạnh sofa ra, cầm đưa cho cậu ta xem.
"Là sâu hả?" Vương Minh cúi đầu quan sát, nói: "Đây là đồ chơi gì?" Vừa nói cậu ta vừa cầm cái hộp in hình nửa thân dưới của đàn ông lên xem: "Cần thiết cho đàn ông còn trinh, tiểu thụ hay xấu hổ? Ăn một viên sẽ có hiệu quả trong vòng ba mươi phút, đem đến cho bạn một đêm mất hồn? Mẹ bà? Tiểu Tam gia, ngài chuẩn bị dùng thứ này với Trương Tiểu Ca à? Ngài đây là muốn phản công à!"
"Cậu câm miệng cho tôi!" Tôi giơ tay đập cho cậu ta một phát, cậu ta liền rúc cổ ôm đầu nhìn tôi.
"Tên nhóc con này, cậu có ý gì hả, phản cái gì công cái gì? Sao cậu lại cho rằng tôi là người bị đè? Ông đây mới là chồng của anh ấy đó!" Tôi trợn mắt nhìn Vương Minh.
"Ngài là chồng? Ngài bị làm đến y như con báo nằm sấp trên giường không thể đi lại vậy sao cậu là chồng được?" Vương Minh bày ra vẻ mặt nhất định cậu đang nói dối nhìn tôi.
"Mẹ nó cậu tỏ thái độ thế là sao!" Tôi đúng là nói không lại tên dở hơi này, rõ ràng bình thường giao việc cho cậu ta đi xử lý chuyện làm ăn cậu ta đều rất cơ trí, vậy mà đụng đến chuyện của tôi cậu ta có cái suy nghĩ như vậy!
"Tôi nói cho cậu biết, bây giờ chính là lúc tôi và anh ấy tranh xem ai là chồng, cho nên tôi mới mua thứ thuốc này để gạo nấu thành cơm, chỉ cần đè xong Trương ca của cậu là cả đời này tôi có thể ung dung thoải mái mà sống rồi."
"Nhưng ngài nói ngài và anh ấy đều không làm chồng, vậy ai là người làm ngài đến nổi xuống giường không được?" Vương Minh nói: "Tiểu Tam gia, tôi biết là sau khi ngài và Trương ca có quan hệ nên mới lên mạng tìm hiểu nam với nam làm thế nào. Cậu nói không có gì thì sao lại......"
"Ông đây đánh chết cậu! Cậu câm miệng cho ông!" Tôi bị lời cậu ta nói chọc tức tới bốc khói, tôi giơ tay vỗ liên tiếp vào cái đầu gỗ của cậu ta, vỗ tới cậu ta không nói được gì mới thôi.
"Tiểu Tam gia......." Vương Minh ôm đầu nhìn tôi.
"Hôm nay tôi tìm cậu là muốn cậu nghĩ cách thử nghiệm loại thuốc này giúp tôi."
"Thử nghiệm." Vương Minh mộng bức.
"Mụ nội nó! Tôi nhìn kỹ mới phát hiện thứ thuốc này đích thị là loại sản phẩm ba không! Không hãng sản xuất, không ngày tháng, không địa chỉ sản xuất! Cậu nói xem loại thuốc như vậy tôi sao dám dùng! Nhưng ông đây nhất định phải tìm cách thử nghiệm hiệu quả của thứ thuốc này mới yên tâm được." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Vương Minh.
Hoa Cúc đen và dưa chuột lớn đúng là đã biến thái lại còn là một tên giang thương!
Hết chương 32.
Ơi là chời Dưa edit xong rồi mới biết mình edit thiếu chương 31 mà nhảy thẳng đến chương 32 luôn, đúng là lú quá lú, nhưng mọi người cứ xem trước chương này đi, cũng không ảnh hưởng gì lắm. Rồi Dưa sẽ tranh thủ edit nhanh chương 31 để bù vô 🙂
Mặt mộng bức