*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi chuyến bay về Tây Bắc của Lý Quyết hạ cánh thì đã là một giờ sáng.
Trước đó Ứng Doãn Thừa có nói sẽ đến đón anh. chuyến bay hạ cánh muộn hơn dự kiến gần nửa tiếng, Lý Quyết lấy hành lý xong đi ra là nhìn thấy Ứng Doãn Thừa ngay, mặt mày cậu chẳng có chút mệt mỏi nào, vừa ngó thấy anh là tức thì nở nụ cười vẫy tay với anh.
Đêm khuya mà ga đến vẫn đèn đóm sáng trưng, giữa những nhóm người tụ tập đưa tiễn, một cái ôm thật ra cũng không có gì là lạ, nhưng bọn họ cũng không làm. Ứng Doãn Thừa vô tư nhận lấy hành lý của anh, rồi đưa chai nước suối mua ở cửa hàng tiện lợi cho anh, hai người sống chung một thời gian rồi, bất tri bất giác từng hành vi và cử chỉ đã trở nên vô cùng ăn ý.
Ứng Doãn Thừa lái xe của Lý Quyết, lên xe chực khởi động thì Lý Quyết lại nói:
– Khoan đã.
Anh ngồi ở ghế phụ cầm lấy tay Ứng Doãn Thừa, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại không nói gì, Ứng Doãn Thừa quay đầu lại trông một hồi rồi tắt đèn trong xe đi.
Lịch trình đi Bắc Kinh lần này quá kín, dù Lý Quyết đã quen làm việc ở cường độ cao thì cũng khó tránh được cảm giác lao lực vì quá trình vất vả này. Trên máy bay liên tục gặp phải dòng khí nhiễu loạn, muốn chợp mắt nghỉ ngơi cũng không ngủ nổi. Bây giờ ở trong khoang xe kín mít chật hẹp, có Ứng Doãn Thừa ngồi bên cạnh, không cần phải làm gì cả, giống như giây phút máy bay vừa đáp xuống sau một quãng đường dài.
Lý Quyết rất thích cảm giác máy bay hạ cánh, cũng thích cảm giác sau khi hạ cánh có người đang chờ mình.
Anh đã qua cái tuổi mà mỗi lần yêu đương đều phải “chiếu cáo thiên hạ”, thay vì ôm hôn thắm thiết trước bao đôi mắt của quần chúng ở sảnh đón thì anh chỉ muốn bày tỏ nỗi nhớ nhung và mỏi mệt trong không gian hai người hơn.
Từ sân bay về nhà phải mất bốn mươi phút, Ứng Doãn Thừa kể cho Lý Quyết nghe về vài việc linh tinh mấy ngày qua. Cậu nói rất chậm, Lý Quyết nghe xong lại càng buồn ngủ hơn, định ngả lưng ghế chợp mắt một lúc nhưng lại sợ Ứng Doãn Thừa lái xe một mình dễ lơ là, vì thế anh lục một gói táo mèo sấy (*) trong hành lý ra, xé bao bì ngậm hai miếng trong miệng, rồi cầm một nhúm đưa tới mép Ứng Doãn Thừa.
(*) táo mèo sấy: lúc mình tra thì nó ra cả 2 loại này, một cái là táo mèo sấy, một cái là bánh táo mèo, đọc truyện thật sự ko biết là loại nào luôn
Ứng Doãn Thừa cắn miếng bánh nói đùa:
– Thầy Lý keo kiệt quá nha, đi thủ đô mà chỉ đem mỗi táo mèo về làm quà.
Nói thật là Lý Quyết không nghĩ ra ở Bắc Kinh có cái gì hợp để đem về làm quà cho Ứng Doãn Thừa, gói táo mèo này cũng chỉ là vì bị hoãn chuyến bay nên tiện tay mua ở cổng lên máy bay thôi.
Có một chuyện không biết có tính là quà không: Trong mớ lịch trình kín mít đó, Lý Quyết có đi một chuyến tới chùa Pháp Nguyên.
Anh bắt xe tới, rẽ qua vô số con đường chật hẹp, lúc trước anh nào ngờ lại có một địa điểm heo hút nằm sâu trong một khu dân cư cơ chứ. Chuyến viếng thăm này hoàn toàn là do anh nổi hứng, lúc nghỉ ngơi giữa buổi trong hội nghị nghe các đồng nghiệp từ khắp các tỉnh thảo luận rằng họ đã nhính ra chút thời gian đi thăm thú các điểm tham quan và triển lãm nổi tiếng ở Bắc Kinh. Lý Quyết không tiếp lời nhưng đột nhiên nhớ tới chùa Pháp Nguyên. Hồi học đại học, một buổi cuối kỳ nào đó, người bạn giường dưới làu bàu gì mà không học nữa muốn xuất gia, còn lôi kéo tất cả bạn cùng phòng phân tích hiện trạng của các ngôi chùa Bắc Kinh, Ung Hòa Cung thì ồn ã quá, chùa Đàm Chá thì quá nổi trong sách Ngữ Văn, nói đến chùa Pháp Nguyên thì bọn họ bảo là còn không bằng đi ngắm đinh hương mùa xuân ở ký túc xá chúng ta.
Đương nhiên là chúng nó không thực hiện được, mùa xuân vừa đến thì cái đám đòi xuất gia đã đi cặp bồ rồi.
Bây giờ là mùa đông, đinh hương cũng chẳng có, nhưng Lý Quyết vẫn đến chùa Pháp Nguyên. Anh không có tiền mặt nên tìm người ở bên cạnh chỗ soát vé đổi một tờ năm tệ để mua vé.
Trong chùa không có nhiều du khách lắm, mùa đông nên cây cối trơ trụi hết cả, mèo thì nằm dài trên bậc thang như chết rồi vậy, gió rét quét qua một cái thì cả ngôi chùa cổ nom lại càng tiêu điều hơn.
Lý Quyết không mua nhang, nhưng vào chính điện vẫn quỳ trên đệm trước tượng Phật.
Thật sự ở trước mặt Phật rồi Lý Quyết mới nhận ra mình cũng có rất nhiều tâm nguyện. Từ sau khi vào viện nghiên cứu có mấy lần Từ Tấn Dương suýt không nhịn được muốn mắng xối xả vào mặt anh rằng anh không có tham vọng, không biết tranh đoạt, nhưng Lý Quyết vẫn luôn biết rõ mình không có cầu mong gì, vì những thứ anh hoài mong đều khó thành hiện thực. giống như sau khi gãy tay hồi lớp Mười, anh còn có ước nguyện là mau chóng bình phục để tham dự cuộc thi năm ấy, mỗi lần tái khám anh đều hỏi bác sĩ, bác sĩ lúc nào cũng trả lời là xương không thể lành nhanh như thế đâu, mà anh cũng chẳng thể luyện viết tay trái thành thạo trong một thời gian ngắn được.
Bây giờ quỳ trước Phật Như Lai, liệu anh có thể cầu vị thần cao ba thước phù hộ cho anh và Ứng Doãn Thừa chứ? Có lẽ chuyện của anh và Ứng Doãn Thừa vốn đã không được thần phật thấu hiểu rồi.
Lý Quyết quỳ trên đệm hai phút, cuối cùng chỉ phó thác một điều:
Hy vọng Ứng Doãn Thừa mãi mãi là trái cam nhỏ vui vẻ nhất thế giới.Anh không ở lại lâu, trước khi đi anh nhìn thấy một câu liễn, anh đọc thầm từng chữ trong đầu,
Thế sự xoay vần màng chi tới, lòng có trăng thiêng đã đủ tròn.Mãi cho đến khi hai người về tới nhà thì Lý Quyết cũng chưa kể cho Ứng Doãn Thừa nghe chuyện đó, vì anh không chắc thần phật có cho anh toại nguyện hay không, mà có lẽ Ứng Doãn Thừa nghe xong điều ước cũng sẽ thấy ấu trĩ và vớ vẩn thôi.
Sáng hôm sau lúc hâm sữa cho Ứng Doãn Thừa, Lý Quyết mới cảm thấy cuộc sống đã quay lại trật tự.
Một hai năm nay, đa số đám đồng nghiệp vào viện nghiên cứu cùng đợt với Lý Quyết đều đã có gia đình. Hồi mới nhậm chức, những hôm cuối tuần rảnh rỗi mọi người thích cùng lái xe dạo chơi những điểm du lịch xung quanh đây, hoặc là bắc củi lửa nướng thịt ngay tại rìa sa mạc này, đám thanh niên trẻ tuổi chọn bừa cái gì để làm cũng có thể giết hết thời gian một buổi chiều. Sau này kể từ một hôm nào đó, càng ngày càng nhiều người dùng những ngày cuối tuần để đi siêu thị với bạn gái, hoặc là đi bơi cùng với đứa con trai mới chào đời.
Lúc trước Lý Quyết không cảm thấy mình là kiểu người của gia đình, anh đã quen sống một mình, nhưng dù đã tìm được cách sống một mình thoải mái nhất thì khi ở Bắc Kinh anh cũng rất nhớ Ứng Doãn Thừa. Dẫu ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại nhưng mỗi sáng thức dậy không có ai tranh tắt báo thức với mình vẫn cảm thấy không quen lắm.
Anh cũng không trẻ con tới mức mà muốn yêu đương với Ứng Doãn Thừa mọi giây mọi phút, nhưng anh thích mỗi khi ra khỏi phòng sách rót nước là có thể nhìn thấy Ứng Doãn Thừa đang ngồi bên cạnh chậu xương rồng ngoài ban công gác tay trên đầu đọc sách.
Trong mấy ngày Lý Quyết đi công tác, Ứng Doãn Thừa đã quen đi ngủ vào mười hai giờ tối, hôm qua đi đón Lý Quyết nên ngủ muộn, sáng nay lười biếng không chịu dậy. Trương Phàm vẫn còn ở Bắc Kinh, phòng thí nghiệm không gắt vụ chấm công, cậu tắm rửa xong ngồi xuống bàn ăn thì Lý Quyết đã chuẩn bị đi làm rồi. Sữa tươi hâm lại đã nguội bớt rồi, độ ấm vừa phải, cậu cầm cốc chia vạch nốc ừng ực hết hai trăm mililit, trên môi vấn vương váng sữa, Lý Quyết phi nhanh tới hôn cái chụt lên giọt sữa trắng mịn, nói với cậu:
– Tối gặp nhé.
Buổi trưa Lý Quyết nhận được email, hệ thống hàng không vũ trụ gửi email CC cho viện nghiên cứu các tỉnh về những đơn xin đi trao đổi nước ngoài đã được thông qua kiểm duyệt bước đầu. Anh nhìn danh sách người nhận, ở Tây Bắc có một đồng nghiệp nhậm chức sau anh hai năm cũng nộp đơn xin đi trao đổi năm nay.
Đồng nghiệp kia hiển nhiên là cũng nhìn thấy tên Lý Quyết, đến chiều thì chuyện Lý Quyết xin đi trao đổi nước ngoài đã được hơn nửa viện biết. Chung Nhất Hạ còn chạy tới văn phòng anh hỏi:
– Cậu đi Bắc Kinh để tham dự hội nghị gì? Bây giờ bên ngoài phao tin đồn phía Bắc Kinh quyết định chọn hai người ở chỗ chúng ta để tham gia dự án, chuyện cậu đi nước ngoài là thật hay giả đấy? Rốt cuộc thì cậu có dự tính gì hả?
Lý Quyết không định trả lời hắn, đúng lúc anh vừa đọc xong tài liệu phổ cập khoa học lần tới cho trường tiểu học, bèn tắt máy tính đi, nói với Chung Nhất Hạ:
– Dự tính của tôi là tan làm.
Chung Nhất Hạ mở điện thoại xem giờ, chỉ mới qua giờ tan tầm hai phút thôi mà, thấy Lý Quyết dợm chân định đi, hắn liền hỏi:
– Không phải cậu đang hẹn hò đấy chứ?
Lần này thì Lý Quyết trả lời:
– Đúng thế.
Chung Nhất Hạ biết xu hướng tính dục của Lý Quyết, thậm chí nhờ quen biết “xa” với Tô Húc nên còn biết được chút tin ngoài lề về mối tình trước của Lý Quyết. Nhưng bây giờ Lý Quyết trả lời sảng khoái như thế khiến Chung Nhất Hạ lại không biết anh có đang đùa hay không.
Không cần biết có phải đang hẹn hò hay không, nhưng Lý Quyết tan làm đúng giờ vẫn là điều bất thường.
Trên đường đi thì Lý Quyết chạm mặt Dư Hải Dương, anh những tưởng gã sẽ tới hỏi thăm anh chuyện hội nghị ở Bắc Kinh, nhưng gã lại chỉ nở nụ cười với anh rồi rẽ nhanh sang hướng khác. Nụ cười kia trông chẳng còn khôn khéo như ngày thường, chỉ đặc sệt mùi miễn cưỡng.
Chưa tới bảy giờ Lý Quyết đã về đến nhà, nhưng tiếc thay Ứng Doãn Thừa lại phải tăng ca, lúc nói chuyện trong điện thoại với anh, giọng nói của cậu hiếm hoi pha thêm chút uể oải.
Ứng Doãn Thừa nói:
– Hôm qua quên nói với anh, Mario mà anh thích đã ra trò mới rồi đó, mấy ngày anh đi công tác thẻ trò chơi đã được gửi tới, định hôm nay về nhà sớm chúng ta cùng chơi.
Lý Quyết nửa đùa nửa an ủi:
– Anh chơi một mình trước cũng không sao đâu.
– Không cho anh chơi một mình.
Thỉnh thoảng Ứng Doãn Thừa “dữ” lên Lý Quyết lại cảm thấy mới lạ, cúp điện thoại rồi mà vẫn còn muốn cười.
Lý Quyết không bóc trò chơi mới mà vào phòng ngủ sắp xếp hành lý hôm qua chưa kịp thu dọn, rồi ra siêu thị trước cổng chung cư mua thêm ít vật dụng ngày thường và hoa quả. Làm mấy việc lông gà vỏ tỏi đợi Ứng Doãn Thừa, thế mà anh cũng thấy thoải mái vui vẻ.
Gần mười hai giờ Ứng Doãn Thừa mới trở về, hôm qua đi đón Lý Quyết đã thức khuya một bữa rồi, hôm nay lại làm việc liên tục, tinh thần lẫn thể xác đều héo rũ, về đến nhà liền tắm táp trước để vực dậy sức sống.
Máy sưởi mở vừa phải, Ứng Doãn Thừa tắm xong chỉ tròng một cái áo phông ngắn tay, cầm laptop ra sô pha ngồi, tóc vẫn còn ươn ướt. Lý Quyết rót một cốc nước để trước mặt cậu, nghe âm thanh có vẻ như cậu đang mở một đoạn video nào đó.
Đoạn phim này Giang Tư Ánh mới giới thiệu hôm qua, trong tin nhắn cô gõ một dãy biểu cảm “khóc huhu”, bảo rằng một đoạn phim chỉ mười mấy phút đã khiến cô mất không biết bao nhiêu lít nước mắt rồi. Vì để thuyết phục Ứng Doãn Thừa xem nên đã nhấn mạnh là nhân vật chính làm công việc tương tự với cậu, hơn nữa còn đoạt giải Oscar. Hôm qua Ứng Doãn Thừa không có thời gian, hôm nay Giang Tư Ánh lại vặn hỏi cậu và tuyên bố “Em sẽ không nói chuyện với anh cho đến khi nào anh xem xong rồi viết review”.
Đoạn phim kia không có lời thoại, Lý Quyết nghe tiếng cũng không đoán ra được nội dung, vốn anh không chú ý lắm, chỉ nghĩ Ứng Doãn Thừa làm việc mệt quá nên muốn thư giãn, kết quả mười mấy phút sau âm thanh trong video ngừng lại rồi, Lý Quyết ngẩng đầu lên phát hiện Ứng Doãn Thừa vẫn thẫn thờ nhìn chằm chặp màn hình.
Đợi Ứng Doãn Thừa hoàn hồn mới phát hiện Ứng Doãn Thừa đang dòm mình, để che giấu biểu cảm của mình nên cậu nói một câu không liên quan gì:
– Giang Tư Ánh học nghệ thuật suốt ngần ấy năm cuối cùng cũng có chút khiếu thẩm mỹ rồi.
Sau đó cậu nói tiếp:
– Chúng ta không thể tồn tại nếu thiếu vũ trụ. (*)
(*) Bộ phim “We can’t live without cosmo” mà mình có nhắc ở trên
Lý Quyết vẫn chưa hiểu tại sao mà Ứng Doãn Thừa lại nghĩ đến vũ trụ từ Giang Tư Ánh, và tại sao lại nói một câu trông thì ăn khớp nhưng lại vô nghĩa như vậy, trên laptop nhanh chóng hiện lên liên kết video mà Ứng Doãn Thừa gửi tới, Lý Quyết mở ra mới biết Ứng Doãn Thừa đang lặp lại tên phim.
Cùng một đoạn phim lần nữa phát lại trên máy tính Lý Quyết, mười sáu phút trôi qua, trong một thoáng ấy Lý Quyết cũng chẳng nói được gì.
Tầm nhìn của Ứng Doãn Thừa dường như đang đợi anh, có lẽ cũng muốn biết cảm xúc sau khi xem phim của anh.
Lý Quyết khép laptop lại, không phải là anh xem không hiểu, nhưng anh không muốn nói, anh chọn ra tình tiết không liên quan nhất để hỏi:
– Hay là cuối tuần chúng ta đi chơi nhún giường đi? (*)
(*) Cho bạn nào chưa xem phim: trong phim có tình tiết hai nhân vật chính chơi nhún giường vì cái giường nó có lò xo nhún, trong phim là nghĩa đen á chứ không phải tầm bậy gì đâu, và cái chi tiết chơi nhún giường cũng rất là ý nghĩa (trong phim). Cái chữ “nhún giường” là word-by-word, còn có nghĩa khác là cái bạt nhún trong mấy cái khu chơi trò chơi vận động á, mình không biết ý của Lý Quyết là chơi bạt nhún hay chơi nhún giường nữa, nếu là nhún giường thì chắc là cái nghĩa mà chúng ta đang nghĩ:))))
Ứng Doãn Thừa làm thinh, thứ Giang Tư Ánh muốn cho cậu xem, thứ cậu muốn cho Lý Quyết xem đương nhiên không phải là hai nhân vật hoạt hình chơi nhún giường, tuy là cậu cũng rất thích nếu được chơi nhún giường cùng Lý Quyết.
Hôm đó Ứng Doãn Thừa vừa ngả đầu xuống gối là ngủ ngay, Lý Quyết nằm bên cạnh, cố gắng kiểm soát giọng nói và hành động của mình, đợi đến khi Ứng Doãn Thừa đã ngủ say anh mới cất lời:
– Em đừng bao giờ vì anh mà buồn.
Ứng Doãn Thừa bận bịu suốt một tuần. Phòng thí nghiệm muốn trước thứ Ba tuần sau phải có một bản báo cáo trình tự bằng tiếng Anh để nộp cho các trường đại học và cơ quan đang hợp tác để kiểm duyệt, trước khi Trương Phàm đi Bắc Kinh đã ném luôn việc này cho Ứng Doãn Thừa, cậu nhận việc rồi mới phát hiện tiến độ công việc trước đây chẳng là cái đinh gì cả.
Phỏng chừng Đồ Nhã Hân là người duy nhất thật sự có thể giúp đỡ được, dạo trước Ứng Doãn Thừa còn lo cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ kia có lẽ đã khiến mối quan hệ của hai người trở nên khó xử, nhưng Đồ Nhã Hân lại chẳng hề hé môi nửa lời về nó, còn chủ động tới tìm cậu thảo luận về việc phân công, phần lớn thời gian Ứng Doãn Thừa tăng ca thì cô cũng ở phòng thí nghiệm.
Ứng Doãn Thừa xem như là “bán lãnh đạo” một dự án rồi, lại càng hiểu được công việc của Lý Quyết không hề đơn thuần và dễ dàng như cậu tưởng. Buổi trưa, bên tài vụ tới tìm cậu đối chiếu thu chi, cậu định giải thích chuyện thu chi không thuộc quyền quản lý của cậu, nhưng bên tài vụ không nghe, cứ lấy cái cớ “Trước khi đi chủ nhiệm Trương đã nói chuyện của dự án này cứ tới tìm cậu” để mà đối phó.
Khi nhân viên tài vụ đứng bên cạnh lấy một xấp hóa đơn so mã số thuế thì Ứng Doãn Thừa gửi tin nhắn cho Lý Quyết:
Kiểm tra thu chi còn khó hơn là phóng tên lửa.Lý Quyết gửi cho cậu một tấm ảnh, Ứng Doãn Thừa nhận ra đây là cái cây dưới tòa nhà phòng thí nghiệm, cậu chẳng màng bên cạnh có người khác, lập tức gọi lại cho anh:
– Anh tới đây hả?
Lý Quyết tới tham gia một cuộc họp thảo luận, viện nghiên cứu mượn địa bàn của phòng thí nghiệm mà thôi, không liên quan gì đến công việc của Ứng Doãn Thừa cả. Xung quanh anh là một đám người dự họp đang chào hỏi lẫn nhau, người chủ trì đang chỉnh micro trên bục, Lý Quyết lặng lẽ lui ra chốn không người:
– Tới họp, nếu khéo thì có thể đón em tan làm luôn.
Tim Ứng Doãn Thừa hẫng mất một nhịp. Chẳng phải Lý Quyết nói gì ghê gớm cả, nhưng cậu thích cái sự thân mật vô cùng tự nhiên và thường nhật như “đón em tan làm” này.
Nửa tiếng sau Đồ Nhã Hân tới tìm cậu, mấy ngày qua hai người chạy nước rút nên giờ đã lạc quan hơn hồi mới bắt đầu rồi. Đồ Nhã Hân đứng bên cạnh một lúc, thấy Ứng Doãn Thừa hiếm khi lại nôn nóng trả lời email từ bốn phương tám hướng, nghĩ chốc lát rồi hỏi cậu:
– Bên phòng đa phương tiện đang có hoạt động đấy, cậu có muốn cùng đi xem không? Chỉ đi mười phút thôi, không làm nhỡ việc đâu, coi như là thay đổi tâm trạng chút xíu.
Phòng đa phương tiện rất rộng, khán đài có thể xếp được hai mươi hàng ghế, khách mời diễn thuyết ngồi trên sân khấu được chùm đèn rọi sáng trưng. Đồ Nhã Hân và Ứng Doãn Thừa đứng ở cửa, khó khăn lắm chỉ có thể xem được đại khái thôi.
Ứng Doãn Thừa nhìn thấy Lý Quyết, tuy là không rõ mặt nhưng trực giác cậu cho biết người ngồi ở vị trí thứ ba bên tay trái chính là anh. Cậu nhận ra cái áo sơ mi đó, sáng nay còn treo cùng với cái của cậu trong tủ quần áo kia mà.
Lúc này Ứng Doãn Thừa đã bắt đầu hiểu được cái đêm Lý Quyết đi công tác về tại sao lại nắm lấy tay cậu nghỉ ngơi một lúc ở bãi xe sân bay. Khi đó cậu tưởng Lý Quyết muốn hôn nhưng không phải, ngoại trừ nắm tay ra thì Lý Quyết không tới gần cậu, cũng không bảo cậu lại gần, Lý Quyết không nói gì cả, chỉ nắm như thế rồi nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi năm phút.
Bây giờ Ứng Doãn Thừa đã biết rồi, vào một ngày bận bù đầu bù cổ như thế này, thậm chí còn không cần phải thấy mặt nhau, chỉ cần nghĩ tới Lý Quyết thôi là cậu đã cảm thấy được an ủi rồi.
Đây không hoàn toàn xuất phát từ tình riêng cậu dành cho Lý Quyết, mà ngay từ khi cậu mới bắt đầu tiếp xúc với công việc này thì Lý Quyết đã thể hiện dáng vẻ đường hoàng nhất và năng lực xuất sắc nhất nếu như anh tiếp tục theo đuổi lĩnh vực này. Khi bị đủ loại email linh tinh, vàng thau lẫn lộn gây rối thì cậu sẽ nghĩ, nếu như rơi vào tay Lý Quyết thì chắc hẳn anh sẽ xử lý rất gọn gàng cho mà xem. Cậu được động viên bởi suy nghĩ đó nên không dám lơi lỏng những việc trong tay dù chỉ một chút.
Ứng Doãn Thừa im ru suốt, Đồ Nhã Hân không biết thật ra cậu đã ở viện nghiên cứu hết một mùa hè, cứ tưởng cậu ra nước ngoài sớm nên không quen những nghiên cứu viên trẻ tuổi này nên khẽ giới thiệu với cậu những người đang ngồi trên sân khấu, khi nói đến Lý Quyết:
– Lý Quyết, nhân tài nổi tiếng của viện nghiên cứu Tây Bắc, có khi cũng là người có sự nghiệp xán lạn nhất trong số những nghiên cứu viên ngồi trên sân khấu. Không ngờ có ngày lại được gặp anh ấy ngoài đời, cậu không biết đâu, tấm ảnh ngày xưa anh ấy đoạt giải trong kỳ thi vật lý được bàn tán sôi nổi suốt mấy năm liền.
Đồ Nhã Hân vừa nói vừa lấy chiếc tablet trong tay tra cứu cho Ứng Doãn Thừa xem, tên của Lý Quyết không phổ biến lắm, thêm cả những từ như danh hiệu quán quân cuộc thi và thời gian thì rất dễ tra ra được bài viết trên trang mạng của trường mà Đồ Nhã Hân nói.
Cô đưa tablet ra trước mặt Ứng Doãn Thừa, cậu từng nghe Lý Quyết kể về chuyện đoạt giải, nhưng không biết nhờ một tấm ảnh mà Lý Quyết đã kiếm được bao nhiêu là sự sùng bái.
– Cậu chưa từng tham gia cuộc thi trong nước nên không biết đó thôi, năm xưa tấm ảnh này vừa được công khai thì bọn mình ai cũng tiếc nuối vì sinh muộn quá. Hồi đó đi tập huấn, đám con gái thích nhất là nói đùa, nói gì mà nếu như Lý Quyết tham gia thi cùng năm với họ, nếu như có thể được hẹn hò với Lý Quyết thì họ sẵn lòng từ bỏ sự nghiệp vật lý cao quý để về nhà làm vợ hiền dâu thảo.
Đến giờ Đồ Nhã Hân vẫn còn nhớ, áp lực khi tập huấn quá lớn hoặc là đề thi mô phỏng một hôm nào đó quá khó là sẽ có đứa bảo “Tớ không muốn nghiên cứu vật lý nữa đâu, tớ muốn gả cho Lý Quyết cơ”, sau đó sẽ có người nói toạc ra:
– Xác suất cậu lấy huy chương vàng có khi còn cao hơn nhiều xác suất Lý Quyết phải lòng cậu.
Mãi cho đến một hôm trao giải năm nào đấy, khi xếp hàng lên sân khấu nhận thưởng, Đồ Nhã Hân vẫn nghe thấy có đứa đang tiếc hùi hụi:
– Đáng tiếc năm nay không có gương mặt thần thánh nào như Lý Quyết chụp ảnh chung, nếu không hai mươi năm sau tớ có thể gạt con gái của mình nói đây là mối tình đầu của mẹ rồi.
Khi đó mọi người có trào lưu dùng từ “thần thánh” để chỉ một người giỏi giang nào đó, nhưng không ai gọi Lý Quyết là “Lý thần” cả, chúng nó từng thảo luận với nhau là:
– Tên ai tầm thường không đủ ngầu mới cần đặt biệt danh là “thần” thôi, còn bản thân cái tên Lý Quyết đã đủ thần thánh rồi.
Ứng Doãn Thừa nhìn tablet, Lý Quyết đứng ở giữa tấm hình, mười bảy tuổi, hơi khác với bây giờ một chút, chàng thiếu niên chân chính là đây.
Khoảnh khắc đó Ứng Doãn Thừa có một suy nghĩ cực kỳ hoang đường, cậu muốn yêu đương công khai, hẹn hò quang minh chính đại với Lý Quyết, cậu muốn nói cho Đồ Nhã Hân biết, cái người đã từng hơn nữa có lẽ là bây giờ vẫn còn được rất nhiều rất nhiều người ngưỡng mộ đây, chính là người của cậu.
Từ khi xác định bản thân mình phải lòng một người đồng tính, Ứng Doãn Thừa không có cảm giác khác biệt gì so với yêu đương với người khác giới cả. Thậm chí cả chuyện giường chiếu cậu cũng thích ứng rất nhanh, chỉ duy có lúc này cậu mới nhận ra được, hẹn hò với một người đồng tính, dù có thích người đó cách mấy cậu cũng không thể công khai mối quan hệ này một cách tùy thích và vô tư được.
Đồ Nhã Hân nói:
– Thật ra có rất nhiều người, chí ít là rất nhiều đứa con gái cùng khóa với tớ tham gia cuộc thi, đến bây giờ vẫn còn theo dõi anh ấy, bề ngoài chỉ là một chuyện thôi, còn về chuyên ngành thì mọi người cũng rất tò mò người thông minh nhất năm đó rốt cuộc có thể đi được tới bước đường nào. Anh ấy vừa tốt nghiệp là chọn tới Tây Bắc, không ở lại Bắc Kinh cũng không ra nước ngoài, nhiều người cảm thấy tiếc nuối lắm.
– Nếu anh ấy đáng được mọi người ngưỡng mộ thì chắc chắn anh ấy sẽ không chọn nhầm đường đâu – Ứng Doãn Thừa nói – Mình tin ở anh.
Bọn họ ở đây hơn mười phút rồi, Đồ Nhã Hân nhìn lịch trình email, nhắc nhở Ứng Doãn Thừa:
– Chủ nhiệm Trương nói hôm nay phải họp, giờ mình không đi thì sẽ muộn mất đấy.
Ứng Doãn Thừa bị nhốt trong cuộc họp dài đằng đẵng, sau khi cuộc hội nghị thảo luận kết thúc Lý Quyết đành phải về nhà một mình, trên đường điện thoại vang lên, cái tên hiển thị trên màn hình khiến anh khá kinh ngạc.
Anh nghe máy, người kia vẫn chẳng thèm khách sáo nhắc chuyện xưa tích cũ, trực tiếp hỏi thẳng anh:
– Sư huynh, dạo này trùng hợp em quay phim ở gần chỗ anh, anh có rảnh gặp mặt không?
Tác giả:
Xem “Green Book”, trong thư có viết:
“Dear Dolores, sometimes you remind me of a house. A house with beautiful lights on it, where everyone is happy inside.”
Chắc Lý Quyết nhìn Ứng Doãn Thừa cũng nghĩ như thế này.
Chương sau có một nhân vật khách mời là Trần Trác, đàn em của Lý Quyết hồi cấp ba, idol của Giang Tư Ánh kiêm fan cứng của Lý Quyết. Giới thiệu nhẹ về bạn này, bạn này nằm trong bộ “Như mài như giũa” (Như trác như ma) của Kỷ Bôi luôn, bạn í là thụ, công là Tống Lãng Huy. “Như trác như ma” ra trước, Lý Quyết cũng được làm cameo, nghe fandom đồn thế chứ t chưa đọc, Ứng Doãn Thừa cũng được cameo bộ khác:))) Bộ này công cũng thảm lắm nhưng được cái HE, bạn Na bên Ám Dạ Cung từng review cách đây mấy năm, đọc rv thử cho biết nè >
LinkHồi đang dịch “GH Roche” cái thấy trên group Đam mỹ mới hoàn có bạn vào hỏi là bộ Như trác như ma có ai edit chưa cái mình mới nghĩ “quao trùng hợp thật”. Lúc trước mình định dịch bộ này xong cái dịch thêm mấy bộ khác của Kỷ Bôi nữa nhưng đọc rv xong sợ vl, bộ này ngược đã quá đủ với tôi rồi:((((((