Nhiệm vụ phóng của Chín Tầng Mây đã hoàn thành nhưng sự vụ hành chính thì vẫn chưa xong. Lý Quyết không biết đã tham gia cuộc họp tổng kết lần thứ bao nhiêu rồi, cuối cùng anh quyết định chuồn đi sớm để chạy sang phòng quan sát. Trên màn hình tinh thể lỏng vẫn là hình ảnh quan trắc hiện thời của quả vệ tinh kia, tuy nó vận động theo quỹ đạo tẻ nhạt, nhưng vẫn “rung động lòng người” hơn mấy hình ảnh phát đi phát lại trong cuộc họp.

Vào dự án phóng đầu tiên khi mới đến viện nghiên cứu, hầu như Lý Quyết chỉ là người đứng nhìn. Vào ngày phóng thậm chí anh còn không được vào trạm kiểm soát mà được viện phái đi hỗ trợ đài truyền hình quay trực tiếp, giúp các phóng viên hiện trường giảng giải những từ ngữ chuyên ngành có thể xuất hiện dựa theo tình hình thực tế để họ đưa tin. Vì thế trong nửa tiếng đồng hồ đếm ngược “rung động lòng người” nhất của dự án thì Lý Quyết chỉ có thể nhìn nữ phóng viên dặm phấn. Thời gian chênh lệch giữa hiện trường và trường quay không được vượt quá năm phút, sau khi khởi động tên lửa xong thì nữ phóng viên xuất hiện trước ống kính trong một phút đọc hết toàn bộ bản thảo đã viết, lúc đó tất cả đã kết thúc rồi.

Khi đó Lý Quyết hiểu được cảm giác “ước mơ tan tành” là gì. Thân là một thành viên trong sự kiện nóng hổi được mọi người bàn luận nhưng mà anh lại không có chút cảm xúc nôn nao, căng thẳng hay thành tựu nào cả. Phút giây cao trào tiêu tan rất nhanh, thời khắc mà quả vệ tinh được chú ý nhất chắc cũng chỉ có một giây lát đó thôi, sự chú ý của mấy trăm triệu người phân tán vô cùng chóng vánh, còn nó vẫn phải dạo chơi vô số vòng ngoài vũ trụ, cho đến khi bị báo hỏng và trở thành rác không gian.

Sau khi Chín Tầng Mây kết thúc, mỗi ngày Lý Quyết đều có thói quen đến phòng quan sát xem mười phút, một sự kiện quy mô lớn đương nhiên là thành quả của cả tập thể, nhưng mười phút này được Lý Quyết tự nhận là thời gian riêng tư của anh và quả vệ tinh đó.

Lý Quyết tính thời gian cuộc họp, khi sắp tan họp anh mới rời khỏi phòng quan sát. Trên hành lang tầng một Chung Nhất Hạ và Dư Hải Dương đang hút thuốc, Chung Nhất Hạ đứng từ xa vẫy tay với Lý Quyết.

Quan hệ giữa Lý Quyết và Dư Hải Dương chỉ tính bằng một cái gật đầu mà thôi, Dư Hải Dương đến viện sớm hơn họ hai năm, làm đúng chuyên ngành thì ẩm ẩm ương ương, sau khi chuyển sang bộ phận hành chính lại vui vẻ trẻ khỏe hơn nhiều. Cậu nhóc Dư Tử Phi nghịch ngợm nhất lớp phổ cập khoa học chính là con trai của Dư Hải Dương.

Dư Hải Dương cất lời chào Lý Quyết trước cả Chung Nhất Hạ:

– Tuần trước Dư Tử Phi nhà anh còn hỏi là bao giờ chú Lý Quyết mới dẫn lớp tụi nó đi ngắm sao nữa đây.

Chung Nhất Hạ đứng bên cạnh ngắt lời:

– Không ngờ luôn nha Lý Quyết, cậu mà cũng giở mấy trò lãng mạn này với tụi học sinh tiểu học nữa à.

Lý Quyết lười để ý mấy câu bỡn cợt của Chung Nhất Hạ, anh cười nhận lấy điếu thuốc Dư Hải Dương đưa tới, vừa ngẩng đầu lên nhìn kĩ mới phát hiện hình như Dư Hải Dương, thường bị mọi người chọc là “Cục Mỡ Hành Chính”, đã sụt cân đi nhiều, hình thể thay đổi quá rõ đến nỗi Lý Quyết buột miệng hỏi:

– Gần đây anh gầy đi nhiều nhỉ?

Nụ cười hợp với mọi trường hợp trên mặt Dư Hải Dương được chuẩn bị sẵn, lời nói hình như cũng được gõ sẵn rồi:

– Có đâu, anh đây đang tích cực hưởng ứng phong trào chống tham nhũng, lần sau mà có chọn cá nhân tiêu biểu chống tham nhũng thì hai chú phải bầu cho anh đấy nhé.

Tuy Lý Quyết không phản cảm gì nhưng cái giọng điệu nhà quan quá mức hách dịch này nghe nhiều vẫn thấy ngán, còn Chung Nhất Hạ thì đáp thẳng:

– Anh nói chuyện nghe giả tạo đến đáng sợ luôn đó, em thấy anh đi họp đảng nhiều quá riết ghiền rồi, gầy cũng đáng đời anh lắm.

Có Chung Nhất Hạ ở đây, Lý Quyết không cần phải mất công tiếp lời làm gì, hút xong một điếu thì đi tới căn tin.

Từ khi dự án của Ứng Doãn Thừa khởi động đến nay thì ngày nào cậu cũng ở phòng thí nghiệm tới sau tám giờ tối, hai người ở nhà chỉ nấu được đúng một lần cơm tối rồi lại quay về cục diện ăn ở căn tin viện nghiên cứu và căn tin phòng thí nghiệm.

Từ khi Ứng Doãn Thừa không còn xuất hiện trong căn tin viện nữa thì Lý Quyết lại quay về vị trí đầu bảng nam thần trong lòng các cô căn tin, cô ở khoang bánh ngọt nhiệt tình hơn ngày thường:

– Kỹ sư Lý, lấy một cái bánh trung thu rồi hẵng về!

Lý Quyết không hề nhận ra hôm nay đã là trung thu rồi. Một năm ba trăm sáu lăm ngày anh đã quen vùi đầu trong văn phòng, ngoại trừ những ngày cuối tuần và nghỉ tết ra thì viện nghiên cứu cũng không nhất nhất tuân theo lễ lạt.

Lý Quyết chẳng có hứng thú gì với bánh trung thu hay là trăng trung thu cả, nhưng bây giờ trong nhà còn có một người khác, những ngày lễ bình thường thế này hình như cũng đáng để chúc mừng ấy nhỉ.

Anh cười gật đầu:

– Cô ơi, cho con hai cái nhé, con đem về nhà.

Khi Lý Quyết đem hai cái bánh trung thu về đến nhà thì Ứng Doãn Thừa vẫn còn đang họp ở phòng thí nghiệm. Hình như những người phụ trách dự án này có lòng nhiệt tình vô biên với những cuộc họp, cứ cách ngày là lại họp, ai cũng phải báo cáo tiến độ công việc của mình, mọi người trình bày xong hết thì tổ trưởng tổ dự án sẽ tổng kết lại, mà tổng kết thì thật ra cũng chỉ là thuật lại báo cáo của những người kia một lần nữa thôi.

Khi Ứng Doãn Thừa về nhà thì đã gần mười giờ. Khi đến cổng chung cư thì điện thoại reo lên, trên màn hình là số điện thoại tư nhân của Ứng Tu Nghiêm.

Sau khi Ứng Doãn Thừa quay lại Tây Bắc thì đây là lần đầu tiên Ứng Tu Nghiêm chủ động gọi cho cậu.

Ở nhà ông nội, cậu mượn một phút nông nổi để giãi bày chuyện dời thời gian nhập học, Ứng Tu Nghiêm cũng không biểu hiện là ủng hộ hay phản đối. Nhưng ông nội thì lại rất vui mừng, cảm thấy Ứng Doãn Thừa có ý định dốc sức cho ngành hàng không vũ trụ quốc gia là một chuyện cực kỳ tuyệt vời. Buổi tối về nhà Ứng Tu Nghiêm mới gọi Ứng Doãn Thừa tới phòng sách, vừa đóng cửa lại thì chỉ nói một câu ngắn gọn:

– Con đang lãng phí thời gian của mình đấy.

Ứng Tu Nghiêm chỉ cần gọi vài ba cuộc điện thoại là có thể biết rõ cái được gọi là dự án quốc tế mà Ứng Doãn Thừa muốn tham gia có giá trị hay không, mà hiển nhiên kết quả ông tìm ra không như kỳ vọng.

Quyết định này của Ứng Doãn Thừa là có tư lợi, hơn nữa cái tư lợi này lại không thể tuyên bố ra ngoài được, cậu im lặng chấp nhận cơn phẫn nộ của Ứng Tu Nghiêm, nhưng cậu càng im lặng thì Ứng Tu Nghiêm càng cảm thấy cậu hồ đồ.

Vừa nghe máy, câu đầu tiên của ông là:

– Nếu con hối hận thì bây giờ bay sang Mỹ vẫn còn kịp.

– Con không hối hận.

Ứng Doãn Thừa vào thang máy, tín hiệu chập chờn gây ngắt quãng câu nói của Ứng Tu Nghiêm:

– Hảo Hảo, trước giờ ba không kỳ vọng mỗi một lựa chọn của con đều là đúng, nhưng tự con phải hiểu mỗi một lựa chọn của mình có xứng đáng hay không.

Cửa thang máy mở ra, Ứng Doãn Thừa lại không lấy chìa khóa nhà ra, cậu đi vào lối thang bộ, nhất thời không nói gì.

Hình như Ứng Tu Nghiêm không hề chờ đợi câu trả lời của cậu:

– Số con tốt, sinh ra trong gia đình khá giả, chỉ cần không quá đáng thì dù có chọn sai, ba mẹ cũng có thể dọn dẹp cho con. Nhưng con có nhớ khi trước chọn chuyên ngành, ba muốn con học khoa học công nghệ, con nói con muốn học vật lý, lại còn là học lý luận. Con nói với ba mẹ muốn học lý luận thì cần có thiên phú, mà con cảm thấy rằng mình có thiên phú. Ba không biết Tây Bắc có điều gì thu hút con nhưng cái thiên phú mà con nói đáng lẽ sẽ được mài giũa tốt hơn trong sáu tháng này.

Ứng Tu Nghiêm nói rất đúng. Ứng Doãn Thừa đang ở trong thời điểm cần nâng cao học thuật, hơn nữa còn là nâng cao đến biên độ lớn nhất. Đầu óc có thông minh đến mấy thì cũng cần luyện tập liên tục với cường độ cao, để kiến thức duy trì trình độ nhạy bén.

Dự án hợp tác này vốn không được tính là đỉnh cao học thuật, sau khi dự án bắt đầu, việc thực hiện cũng kém hơn nhiều so với mong đợi của Ứng Doãn Thừa. Mỗi buổi họp thường kỳ rõ ràng quá dư thừa, nhưng những người phụ trách lại rất say mê chủ nghĩa hình thức này. Dù cùng là dấn thân cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học nhưng mỗi người sẽ có những thứ họ coi trọng riêng. Trong ngày khai mạc chủ nhiệm còn đắc ý giới thiệu với mọi người “Ưu điểm lớn nhất của dự án này chính là chúng ta có đầy đủ kinh phí để đi giao lưu với những phòng thí nghiệm ở tỉnh khác”.

Ứng Doãn Thừa từng quen với người thông minh, cũng từng làm việc với người thông minh. Ở đề tài TRAPPIST-1 lần trước mà Lý Quyết từng dẫn dắt cậu, tất cả tổng kết và thảo luận đều được hoàn thành qua email, dù có giao lưu trong nội bộ viện nghiên cứu thì cũng thống nhất sử dụng tiếng Anh. Bây giờ một tuần phải trải qua ba buổi họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ để tổng kết, với Lý Quyết thì anh chỉ cần dùng hai bức email với vài hàng gạch đầu dòng ngắn gọn là đã làm rõ được rồi. Từng thấy người thông minh làm việc, Ứng Doãn Thừa thật sự thường xuyên cảm thấy lòng kiên nhẫn đang trôi tuột đi trong những buổi họp vô nghĩa này.

Ứng Doãn Thừa hiểu quan điểm của ba mình, nhưng cậu không hề hối hận vì đã lựa chọn như thế. Cậu từng thử kiềm chế, giữ khoảng cách, hay thu dọn hành lý bay về nhà, nhưng những cố gắng này đều không có hiệu quả.

Huống hồ lựa chọn này chủ yếu là vì Lý Quyết, nên ý nghĩa của nó đã trở nên khác đi rồi.

Dù cho công việc trong phòng thí nghiệm có đem tới cảm giác đần độn, nhưng Lý Quyết là một đối tượng đáng để học hỏi, thậm chí Ứng Doãn Thừa còn không phân biệt được sùng bái và tình yêu cái nào đến trước. Cùng ngủ trên một chiếc giường, lịch làm việc và nghỉ ngơi của cậu cũng điều chỉnh theo Lý Quyết, học theo thói quen của anh, việc làm đầu tiên sau khi tỉnh giấc là tìm đọc văn bản học thuật. Ứng Doãn Thừa kiên trì được một tuần mới phát hiện muốn duy trì thói quen này lâu dài cần phải cực kỳ hà khắc với bản thân mình.

Ứng Doãn Thừa hiểu mình bây giờ có lẽ là đang đi trên một lối rẽ có độ dốc thoải hơn, nhưng có Lý Quyết đồng hành thì chí ít có thể bảo đảm phương hướng của họ vẫn đang là đi lên. (*)

(*) với cái triết lý này thì theo mình hiểu là: lựa chọn học hỏi theo Lý Quyết giống như đi leo núi mà chọn con đường nhẹ nhàng hơn, sườn thoải hơn, tuy đi lâu hơn sườn dốc (ý chỉ việc sang Mỹ du học) nhưng ít nhất vẫn là đi lên và còn có thêm một người bạn đồng hành.

Ứng Doãn Thừa nói chuyện điện thoại xong với Ứng Tu Nghiêm trong lối thang bộ, điện thoại vừa cúp thì cậu liền thở phào một hơi thật dài. Lối thang bộ yên tĩnh chỉ có đèn tín hiệu “Lối thoát hiểm” màu xanh đang phát sáng trong góc tối, Ứng Doãn Thừa đứng thêm một lúc nữa mới đi ra ngoài lấy chìa khóa mở cửa.

Lý Quyết đang dời chậu cây xương rồng ngoài ban công, sau khi Ứng Doãn Thừa chuyển vào ở thì anh đã bố trí ban công thành một cái phòng sách nhỏ, chậu xương rồng kia lúc trước đặt gần ghế quá, có lần Ứng Doãn Thừa ngủ gật suýt nữa là đâm vào gai.

Lý Quyết nhắc Ứng Doãn Thừa trên bàn trà có bánh trung thu nhưng Ứng Doãn Thừa không có phản ứng gì đặc biệt. Cậu đi thẳng tới gói bưu kiện mãi chưa gỡ bên cạnh bàn ăn, sợ sẽ xảy ra hư hỏng trong quá trình vận chuyển nên cậu bọc cái kính viễn vọng rất kĩ lưỡng, chỉ riêng tháo băng keo và bọc xốp đã mất hết mười phút rồi. Mà hình như tối nay lòng kiên nhẫn của cậu tiêu hao nhanh hơn ngày thường, đợi đến khi lắp hết bộ phận theo trình tự rồi mới phát hiện thiếu mất một thấu kính.

Không tìm thấy thấu kính đâu, vậy là tối nay không thể dùng kính viễn vọng để ngắm trăng được rồi. Ứng Doãn Thừa hơi sốt sắng, trung thu một năm chỉ có một lần, ai mà biết cậu và Lý Quyết còn có thể bên nhau được bao nhiêu cái trung thu nữa?

Vì thế cậu tháo kính ra rồi gói lại, mấy tấm giấy xốp giảm xóc trải đầy ra sàn.

Thật ra Lý Quyết đã đứng tựa ở cửa ban công nhìn nãy giờ rồi, nhưng anh không lại gần, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

– Ứng Doãn Thừa, lại đây.

Ứng Doãn Thừa ngẩng đầu khỏi mớ hỗn độn mình tự tạo ra, nhìn thấy Lý Quyết dịu dàng như một cái bóng.

(*) như một cái bóng thiệt á, mình hông có dịch bậy đâu:)))) chắc là vì cái bóng nó ko nói năng hay làm gì nên nó dịu dàng:)))

Lúc trước cả hai đều từng được nhìn ngắm ánh trăng tuyệt đẹp thông qua đủ loại thiết bị chuyên ngành, hình ảnh xếp chồng lên qua những thấu kính, đến cả những hiện tượng kì lạ của trăng bọn họ cũng đã được trải nghiệm rất nhiều lần rồi.

Nhưng tối nay chỉ đơn thuần dùng mắt thường ngắm mặt trăng tròn vành vạnh bị mây mờ che phủ, thế mà cũng không thất vọng gì.

Những cảm xúc tiêu cực của Ứng Doãn Thừa nảy sinh sau cuộc điện thoại với Ứng Tu Nghiêm cuối cùng cũng lắng xuống. Hai người đứng sóng vai bên nhau, mặt trăng có tròn hay méo cũng chẳng còn quan trọng. Trên thực tế, những phản ứng mà tình yêu đem lại thật ra khó nắm bắt lắm, ví dụ như cùng là ngủ, nằm trên một chiếc giường đôi dù không làm gì cả thì tim vẫn đập nhanh hơn lúc ngủ một mình.

Hôm sau là cuối tuần, nhưng Lý Quyết vẫn kiên trì dậy sớm như ngày thường, Ứng Doãn Thừa vệ sinh cá nhân xong thì anh đã ngồi trước bàn ăn chơi trò điền từ ngày hôm đó rồi. Ứng Doãn Thừa ngồi xuống trả lời những tin nhắn trong điện thoại, lỡ tay ấn nhầm vào tin nhắn thoại Giang Tư Ánh gửi, âm thanh bên kia khá ồn ào, cho nên giọng nói cũng vang hơn: “Ứng Cam Nhỏ! Trung thu vui vẻ!”

Lý Quyết cũng nghe rất rõ:

– Em tên Ứng Cam Nhỏ à?

– Có đâu.

Lý Quyết đổi cách hỏi khác:

– Tại sao người ta lại gọi em là Ứng Cam Nhỏ?

Ứng Doãn Thừa không trả lời, tầm mắt Lý Quyết dời từ màn hình máy tính sang Ứng Doãn Thừa, trong lòng thầm lặp lại một lần nữa, Ứng Cam Nhỏ, lặp lại xong nét cười trên mặt vẫn chưa nhòa đi, anh cứ nhìn Ứng Doãn Thừa cười như thế.

Ứng Doãn Thừa đành giơ cờ trắng đầu hàng trước ánh nhìn chăm chú này:

– Thôi được òi, để em kể anh nghe.

Khi Mục Vân mang thai Ứng Doãn Thừa, bà rất thích ăn cam, lúc đó Ứng Tu Nghiêm với bà đều rất muốn sinh con gái, hai người cũng đã nghĩ sẵn nếu như là con gái thì sẽ đặt tên là Ứng Tranh (*), con gái có hương vị của trái cây, nghĩ thôi đã thấy dễ thương rồi. Khi siêu âm cũng bảo bác sĩ không cần tiết lộ giới tính, kết quả cuối cùng lại ra Ứng Doãn Thừa, con trai thì phải đặt tên theo gia phả, Mục Vân vẫn kiên trì giữ chữ “Tranh”.

(*) chữ “tranh” (quả cam) phát âm là /cheng/ giống phát âm của chữ “thừa”

Trước khi Ứng Doãn Thừa lên mẫu giáo thì tên trong hộ khẩu của cậu là Ứng Doãn Tranh, ông nội gọi ba năm trời vẫn không thấy hợp, cứ thấy ẩu tả thế nào, con trai mà đặt tên theo trái cây chẳng ra thể thống gì cả, nên cương quyết đổi chữ cuối cùng thành “Thừa”, nhưng biệt hiệu “Ứng Cam Nhỏ” này vẫn rất quen thuộc với đám bạn của cậu.

Ứng Doãn Thừa nói:

– Thật ra ba em là một người khá nghiêm túc, nhưng chuyện quan trọng như đặt tên con cũng hùa theo mẹ em. Mấy năm trước có thịnh hành “cuộc sống trên núi” á, ba em còn tìm một ngọn núi ở ngoại thành lấy đất trồng cam cơ. Thôi được òi, có lúc ba em cũng hết cách với mẹ em luôn.

Mỗi khi Ứng Doãn Thừa nói “Thôi được òi” là Lý Quyết cứ cảm thấy tim mình hẫng mất một nhịp, lát sau không cầm lòng được hôn trọn lấy cậu. Quả thật Ứng Doãn Thừa hệt như một quả cam ngọt vậy, vừa ngọt lịm vừa căng mọng.

Thật ra Lý Quyết không phải người si mê việc hôn lắm đâu, sau khi chơi trò điền từ xong đáng lẽ phải bắt đầu xem tài liệu ngày hôm đó, nhưng anh cũng thật sự hết cách với Ứng Doãn Thừa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play