*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ thống khóa cửa của căn biệt thự trên đường Severn có lưu dấu vân tay của Ứng Doãn Thừa. Cậu dẫn Lý Quyết từ con đường nhỏ trên đỉnh núi tới trước cổng biệt thự.

Sau khi ông bà ngoại rời khỏi Hồng Kông thì căn nhà này bị bỏ không, mỗi tuần đều có người giúp việc tới quét dọn và bảo trì. Lần cuối Ứng Doãn Thừa tới đây là vào giáng sinh hai năm trước, cả gia đình tụ họp ở xứ Cảng Thơm này.

Ở nơi tấc đất tấc vàng như thế này, biệt thự không thể không đẹp. Bình thường Lý Quyết có nghe Từ Tấn Dương kể về xuất thân của Ứng Doãn Thừa, nhưng vẫn không chân thực bằng tận mắt chứng kiến. Căn biệt thự ba tầng, ngoài sân còn có một thác nước nhân tạo loại nhỏ, nước chảy róc rách trong màn đêm.

Ứng Doãn Thừa đang ấn dấu vân tay thứ hai, Lý Quyết nói với cậu:

– Thật ra em hoàn toàn có thể từ chối lời mời leo núi của anh.

Lý Quyết ở Tây Bắc lâu ngày, mới nãy khi bóng tối nhập nhoạng phủ xuống, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng sáng đèn dưới núi, anh cũng có chút kinh ngạc và xao xuyến. Nhưng dù có là cảnh đêm rực rỡ thì đối với những người may mắn chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Ứng Doãn Thừa không thích ẩn ý trong câu nói của Lý Quyết, cậu mở cửa ra xoay người lại trả lời anh:

– Em muốn đi với anh mà.

Trang trí của căn nhà theo phong cách mười mấy năm về trước. Ứng Doãn Thừa mở đèn lên, ngọn đèn chính trong phòng khách là một chùm đèn pha lê, cầu thang xoắn ốc kéo dài lên tầng hai, phòng khách rộng đến nỗi có thể tổ chức vũ hội. Trên tường treo một vài bức hoành phi, cũng có những tấm ảnh gia đình, từ trong ảnh Lý Quyết có thể nhìn thấy mặt sàn dưới chân anh đúng thật đã từng tổ chức vũ hội, Ứng Doãn Thừa trong ảnh chắc khoảng mười ba mười bốn tuổi, cậu mặc một bộ âu phục đang cắt một cái bánh kem nhiều tầng.

Ứng Doãn Thừa vô cùng phóng khoáng, cậu lấy hai quyển album ảnh trong nhà ra đưa cho Lý Quyết xem. Bên trong có những tấm ảnh từ lúc cậu còn bé cho đến tuổi thành niên. Trong album, Lý Quyết nhìn thấy người nhà của cậu, từ khi Ứng Doãn Thừa chào đời thì năm nào cả nhà cũng sẽ có một tấm ảnh chụp chung, cũng có một vài tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc ngày thường trong gia đình, có Ứng Doãn Thừa hơn một tuổi được Ứng Tu Nghiêm bồng trên tay, cũng có Ứng Doãn Thừa sinh nhật sáu tuổi mặt tèm lem bánh kem nở nụ cười với ống kính.

Đúng như Lý Quyết tưởng tượng, từ khi Ứng Doãn Thừa đặt chân tới thế giới này thì ngày nào cậu cũng sống rất vui vẻ và bình yên.

Lý Quyết không có tấm ảnh nào tương tự để chia sẻ với Ứng Doãn Thừa.

Lúc Lý Quyết còn nhỏ, máy ảnh phim đang được lưu hành, nhà nào cũng có một chiếc Olympus hoặc là Nikon, khi gia đình đi du lịch, Lý Tiến Minh cũng sẽ chụp ảnh cho vợ con. Khoảng thời gian mà cả gia đình đều hòa thuận vui vẻ, không phải là Lý Quyết chưa từng trải qua. Nhưng từ lần đầu Lý Tiến Minh nổi cáu thì những tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc ấm áp ấy đều trở nên hoang đường trong mắt anh.

Trước khi học cấp hai, Lý Quyết còn không dám phản kháng Lý Tiến Minh. Năm lớp Bốn có lần bị Lý Tiến Minh đánh, Lý Quyết cắt sạch hình có Lý Tiến Minh trong album. Mấy tháng sau có lần Lý Tiến Minh mời khách đến chơi nhà mới phát hiện ra, ông ta định khoe tấm ảnh Lý Quyết giành được giải nhất cuộc thi Toán tiểu học toàn thành phố, nhưng khi nhìn thấy những mảnh vụn bị cắt nát thì ông lúng túng ngay trước mặt mọi người. Sau khi khách về, Lý Quyết đương nhiên lại bị đánh một trận nhừ xương, cuối cùng Lý Tiến Minh cũng vứt luôn cái máy ảnh Olympus.

Nếu như Ứng Doãn Thừa muốn xem thì chắc Lý Quyết cũng chẳng có cách nào tìm ra được một tấm ảnh gia đình hoàn chỉnh.

Nhưng Ứng Doãn Thừa không hỏi, tất cả tâm tư của cậu đều tập trung vào trang tiếp theo mà Lý Quyết sắp sửa lật tới, cậu hỏi Lý Quyết:

– Anh có thể bỏ qua trang tiếp theo mà lật thẳng tới trang sau sau nữa không?

Nói thế chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, nét mặt hết sức căng thẳng của cậu lập tức kéo sự chú ý của Lý Quyết về, anh nói:

– Trang tiếp theo là ảnh cởi truồng lúc bé của em à?

Vừa nói xong thì anh cũng đã lật tới trang tiếp theo rồi, không phải là tấm ảnh khôi hài gì cả, hai tấm ảnh đứng song song nhau đều là cùng một khung cảnh, Ứng Doãn Thừa mặc quần áo chỉnh tề, tấm ảnh có thể thể hiện những đường cắt may tinh xảo của bộ âu phục, một tấm là Ứng Doãn Thừa đưa tay ra mời một cô gái khiêu vũ, một tấm là bước nhảy đầu tiên của hai người, phong cách kiến trúc Baroque, các bức bích họa bốn phía trông có phong cách thời Trung cổ.

Lý Quyết rất nhạy bén, dường như anh nhận ra ngay, đây là điệu nhảy mở màn trong lễ trưởng thành mười tám tuổi mà Ứng Doãn Thừa từng kể. Sau khi nhảy xong, Ứng Doãn Thừa trở thành bạn trai của cô gái xinh đẹp trong ảnh.

Khi Ứng Doãn Thừa kể anh nghe về câu chuyện này hầu như chẳng có ngại ngùng gì, bây giờ cảm xúc đã thay đổi rồi, thiếu điều muốn xóa sạch ký ức của Lý Quyết, cậu hấp tấp giải thích:

– Những ảnh trong album đều là mẹ em bỏ vào, bây giờ Giang Tư Ánh đã có bạn trai mới rồi, cổ thích cậu ta lắm.

Có vẻ hoạt động xem album ảnh không còn là một sự lựa chọn hay ho, Ứng Doãn Thừa không biết nếu lật tiếp sẽ phát hiện Mục Vân nhét vào bao nhiêu ảnh của cậu và Giang Tư Ánh nữa đây.

Vì thế cậu dẫn Lý Quyết lên tầng ba. Trên tầng ba là nhà kính trồng hoa, bà ngoại Ứng Doãn Thừa rất thích trồng hoa, dù không còn thường xuyên ở đây nhưng cũng mướn người tiếp tục chăm sóc đám hoa cỏ bà đã dốc công nuôi dưỡng.

Hệ thống chiếu sáng trong nhà kính được kiểm soát bằng AI, Ứng Doãn Thừa không dám chạm bừa bãi. Thời điểm này đèn lớn trong nhà kính đã tắt, ánh trăng và ánh đèn từ những tòa nhà xung quanh trở thành nguồn sáng leo lét, xung quanh mấy bụi hoa thì lại có đèn chiếu riêng.

Ứng Doãn Thừa giới thiệu cho Lý Quyết các loại hoa ở đây, có mấy loại không cần cậu kể thì Lý Quyết cũng đoán được phần nào. Nhà kính này đương nhiên không có mùi thum thủm như nhà kính ở Tây Bắc, các loại được trồng cũng không phải rau củ quả thông thường. Một nơi đầy bùn đất và nước tung tóe mà trên mặt đất lại trải thảm lót, người đến đây ngắm hoa đương nhiên không cần tốn công làm sạch thảm.

Trước giờ Lý Quyết tưởng rằng mình thiếu khát vọng vươn lên, nhưng giây phút này đột nhiên anh lại hiểu được vì sao đa số mọi người lại nôn nóng muốn thành công như thế. Những thứ này quả thật quá đẹp đẽ, biệt thự to lớn nằm trên đoạn đường đắt đỏ, nhà kính nhiệt đới có ánh trăng soi rọi, và cả người đang đứng trước mắt đây.

Vừa xinh đẹp vừa cao quý như thế, người bình thường nào dám mơ tưởng ngông cuồng.

Nhưng hôm nay Lý Quyết cũng muốn nằm mơ.

Vì thế khi Ứng Doãn Thừa hơi rướn người lại gần anh thì anh không hề lùi bước. Vì để ngắm hoa quỳnh nên anh và Ứng Doãn Thừa đều quỳ gối trên thảm, thứ đầu tiên Ứng Doãn Thừa hôn phải là cổ của anh, sau đó dùng thêm chút sức đẩy anh xuống, cả hai cùng ngã lên thảm.

Chất lượng thảm làm rất tinh tế, da thịt va chạm mạnh mà vẫn không cảm thấy đau, nhưng môi của Ứng Doãn Thừa thì còn mềm mịn hơn cả thảm nữa.

Ứng Doãn Thừa thì thầm bên tai anh:

– Lý Quyết, em không xem đây là trò chơi.

Không không không.

Lý Quyết thầm phủ nhận, một chuyện tốt như thế này chỉ có thể xuất hiện trong trò chơi mà thôi.

Chắc đây là lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa gọi tên Lý Quyết. Anh nhẩm tính, từ lần đầu bọn họ gặp nhau đến bây giờ không phải là quá dài, một mùa hè vẫn chưa kết thúc, ở Hồng Kông thì mùa hè thậm chí còn có thể kéo dài thêm hai tháng nữa. Rõ ràng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhưng hình như đã nếm trải đủ “khởi-thừa-chuyển-hợp” rồi.

Khi hôn kín môi Ứng Doãn Thừa, suy nghĩ trong đầu Lý Quyết lại là: Ứng Doãn Thừa sắp phải đi rồi, trước sau gì bọn họ cũng phải chia xa.

Mười nghìn năm đương nhiên là quá dài, thậm chí Lý Quyết còn nghi ngờ giữa mình và Ứng Doãn Thừa chưa chắc đã có một sớm một chiều.

Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh không phải là chưa từng hôn, môi Lý Quyết không có vị ngọt hay là son môi, những sợi râu lún phún mới dài ra còn hơi ngưa ngứa. Lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa hôn người cùng giới, nhưng không thấy khó chịu hay kỳ quái gì. Điều khác biệt duy nhất là khi hôn Giang Tư Ánh, hai chân cậu không bủn rủn, nhịp tim cũng chẳng đập nhanh.

Chỉ hôn ba lượt, sau đó hai người lại bắt đầu ngắm hoa quỳnh. Tối hôm đó, hoa quỳnh vẫn không nở, bọn họ cứ ngồi đó đến khi cáp treo và xe điện đều đóng hết. Một chùm đèn chiếu thẳng vào hoa quỳnh, mượn tia sáng ấy, Lý Quyết nhìn thấy da Ứng Doãn Thừa nổi lên những vệt hồng bất thường.

Lý Quyết tưởng là da cậu nhạy cảm quá, chỉ ma sát trên thảm mềm mà cũng không chịu nổi. Nhưng Ứng Doãn Thừa lại e dè nói với anh như đang nhận lỗi:

– Dị ứng rồi, chắc pudding ăn lúc trưa có trứng gà.

Việc ăn pudding là cậu cố ý, thỉnh thoảng Ứng Doãn Thừa sẽ hồi tưởng lại cảnh Lý Quyết chăm sóc mình khi mình bị sốt cao. Năm mười lăm tuổi đi Anh học ở trường nội trú là cậu đã bắt đầu học cách tự chăm sóc bản thân rồi, sau đó Giang Tư Ánh tới cậu còn phải chăm sóc cho Giang Tư Ánh, người lớn đều khen cậu là người tự lập nhất trong đám con cháu. Nhưng khi được Lý Quyết chăm sóc, hình như cậu bắt đầu trở nên ỷ lại, Ứng Doãn Thừa còn nghi ngờ phải chăng là vì sống tự lập quá lâu nên nhu cầu được người khác chăm sóc lại bộc phát vào lúc này hay không.

Cũng may trong hộp y tế có thuốc dị ứng, Lý Quyết cẩn thận kiểm tra thời hạn, đợi Ứng Doãn Thừa nằm lên giường thì anh xuống bếp đun nước.

Lúc ở Tây Bắc, anh từng đun nước ở nhà Ứng Doãn Thừa, nhưng khung cảnh phòng bếp ở đó và ở đây khác nhau một trời một vực. Căn nhà này đến cả phòng bếp cũng có cửa sổ lớn nhìn ra cảnh đêm Trung Hoàn.

Xa hoa là phù du, nhưng không phải ai cũng có thể làm lơ phù du che mờ mắt. Lý Quyết biết mình chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.

Khi Lý Quyết về phòng ngủ thì Ứng Doãn Thừa đang nói chuyện điện thoại. Hệ thống khóa cửa của căn nhà này có kết nối mạng, ngay giây đầu tiên Ứng Doãn Thừa đặt chân vào nhà thì Mục Vân đã nhận được thông báo rồi. Mãi đến khi Ứng Doãn Thừa gửi tin nhắn hỏi bà hộp thuốc để đâu thì bà mới gọi điện sang.

Lý Quyết tựa ở cửa nghe Ứng Doãn Thừa nói chuyện, cách nói của cậu không hề trẻ con nhưng giọng điệu rất hiền lành, âm cuối còn cất cao, Lý Quyết đếm được trong một phút cậu đã nói chừng bốn lần “Được òi”.

Hình như là không cầm lòng được, Lý Quyết chợt muốn đi gọi điện thoại cho Chu Tịnh quá. Mà kể cũng lạ, Chu Tịnh với Lý Tiến Minh từng cãi cọ, đánh đập nhau nhưng khi Chu Tịnh tức lên cũng chưa từng nhắc tới chuyện ly hôn, nhưng từ khi xu hướng tính dục của Lý Quyết bị bại lộ thì Chu Tịnh không còn so đo chuyện Lý Tiến Minh đánh mắng mình nữa. Nỗi căm hận với Lý Quyết dường như còn vượt qua cả nỗi hận với Lý Tiến Minh, bà không thể quyết định tính cách của Lý Tiến Minh nhưng Lý Quyết là một tay bà nuôi dưỡng. Vì để bảo vệ con trai mà Chu Tịnh từng vô số lần tranh chấp với Lý Tiến Minh, nhưng ngay khi Lý Quyết sắp thành tài thì anh lại khiến bà xấu hổ đến thế.

Mỗi lần Chu Tịnh chủ động gọi cho anh thì đều là để nhắc anh chuyện gia hạn bảo hiểm dưỡng lão. Lý Quyết chẳng có cơ hội nói gì, anh vừa viết xong số tài khoản ngân hàng và chủ tài khoản thì cuộc điện thoại đã chấm dứt rồi.

Lúc nhỏ Chu Tịnh đọc cho anh viết từ vựng tiếng Anh. khi đó không có nhiều phụ huynh biết tiếng Anh, Chu Tịnh đến hiệu sách Tân Hoa mua một cái đĩa nghe tiếng Anh cao hơn Lý Quyết một lớp. Mỗi ngày sau khi tan tầm bà đều đọc theo, học được hòm hòm rồi thì đọc cho Lý Quyết viết.

Ứng Doãn Thừa chúc mẹ ngủ ngon xong thì cúp điện thoại. Lý Quyết đoán rằng chắc cậu không biết bản thân mình may mắn đến cỡ nào, giàu sang và ấm áp không phải lúc nào cũng song hành, nhưng Ứng Doãn Thừa thì đầy đủ cả hai. Thế cho nên khi muốn thích ai, Ứng Doãn Thừa có vẻ cũng can đảm hơn anh.

Tình yêu là thứ Ứng Doãn Thừa không thiếu nhất, bởi vì lúc nào cậu cũng được “cung cấp” đầy đủ, nhưng nếu Lý Quyết muốn đáp lại cậu với lượng tình cảm ngang bằng thì chỉ e phải trả giá bằng tất cả mọi thứ anh có. Cho nên Lý Quyết vẫn ngần ngừ, phải suy tới tính lui ba bốn lượt mới có thể hành động.

Thuốc Ứng Doãn Thừa uống có tác dụng gây buồn ngủ, khi thần kinh thả lỏng trước khi ngủ là lúc có lợi cho việc làm nũng nhất, đợi Lý Quyết lấy thêm một cốc nước ấm nữa thì cậu nói với anh:

– Ngày mai trên đường ra sân bay mình đi ăn kem long nhãn được không anh?

– Nếu sáng mai em không lề mề.

Nghe thế Ứng Doãn Thừa lập tức chui tọt vào chăn, ngoan ngoãn thiếp ngủ.

Đèn ở Trung Hoàn mở thâu đêm suốt sáng, cứ như không có ai lo lắng về việc lãng phí tài nguyên. Lý Quyết cả đêm không ngủ, khi mặt trời mọc mới rời khỏi phòng Ứng Doãn Thừa.

Lý Quyết đi tới cửa sổ sát đất ở phòng khách ngắm mặt trời mọc. Thiết kế của kiến trúc sư rất tinh tế, phần lớn diện tích căn nhà đều có tầm nhìn thoáng đãng. Mặt trời mọc trên núi đẹp không kém gì những tia sáng nhân tạo vào buổi tối, thậm chí còn tráng lệ hơn nữa kìa, nhưng không phải ai cũng có cơ hội ngắm ánh ban mai vào trước bảy giờ như thế này.

Cuối cùng họ cũng được ăn kem long nhãn trước khi rời khỏi Hồng Kông. Ứng Doãn Thừa chỉ ăn vài miếng pudding nên dị ứng không nặng lắm. Tiệm kem cậu dẫn Lý Quyết đi chỉ cách Trung Hoàn một đoạn nên bọn họ không gọi xe, Lý Quyết xem bản đồ kéo Ứng Doãn Thừa lên một chiếc xe buýt hai tầng, hai người ngồi ở tầng trên, nhìn ngắm dòng người qua lại, xe chạy rất chậm, nhưng cả thành phố đều chuyển động rất nhanh, nam thanh nữ tú mặc đồ công sở bước vào những tòa cao ốc máy lạnh phà phà.

Ứng Doãn Thừa và Lý Quyết băng qua rất nhiều trạm, bọn họ giống như là những người nhàn rỗi nhất trong thành phố này, dẫu có ngồi mười lượt cả đi lẫn về cũng được, “công việc” mà họ cần làm tiếp theo chỉ là ăn kem long nhãn mà thôi.

Xe buýt thông báo tên trạm bằng tiếng Quảng rất nhanh, hai người lại nghe không quen, đợi đến khi phát hiện đi quá trạm thì cũng đã qua khỏi Thạch Đường Chủy rồi. Ứng Doãn Thừa nghi ngờ Lý Quyết cố ý không xem dẫn đường, trông biểu hiện của anh có vẻ như không muốn xuống xe lắm, cuối cùng hai người ngồi đến tận khu Kennedy mới vòng về.

Khi xuống xe tìm tiệm kem, Ứng Doãn Thừa không kìm lòng được nữa mà nắm lấy tay Lý Quyết.

Mặt tiền tiệm rất nhỏ, cũng may bọn họ đến sớm, không cần phải đợi chỗ. Trên đầu còn có một cái quạt cánh kim loại cứ xoay mãi, ăn được một phần ba, Ứng Doãn Thừa hỏi Lý Quyết:

– Có ngon hơn đá bào ở đối diện trường học khi anh vừa thi xong không?

Cái này không cách nào so sánh được. Cái tiệm nhỏ ở đối diện trường học mười mấy năm trước chẳng qua chỉ là đá bào bỏ thêm đường hóa học và siro mà thôi, năm tệ là mua được một ly khổng lồ, tác dụng phụ là gây tiêu chảy. Lý Quyết mười bảy tuổi, có thể nhớ được tám trăm đại lượng vật lý, viết xong chữ cuối cùng trên giấy làm bài, không cần kiểm tra lại đã nộp bài rời khỏi phòng thi rồi.

Lý Quyết không biết, phải chăng Ứng Doãn Thừa cũng giống như kỳ thi đó không, vừa vui sướng vừa tự do.

Còn chuyện xảy ra ở hiện thực là: cuộc sống vui vẻ mà anh từng nghĩ tới khi đó rốt cuộc cũng không thể thành hiện thực. Khi bị Tào Tháo rượt xin nghỉ ở nhà, anh đã tìm kiếm hướng đi tương lai của những người từng đoạt huy chương vàng trước đó, có người vào trường Khoa học Công nghệ California, người thì học Princeton. Vào một lần tập nói trôi chảy nhất trong lớp tiếng Anh năm nhất, Tô Húc hỏi anh đáp, chủ đề thảo luận là “Sau khi tốt nghiệp đại học bạn muốn làm cái gì”.

Trong một phút đó, câu trả lời của anh lại không phải là cuộc sống như bây giờ.

Khi cốc kem đã thấy đáy, Lý Quyết nói:

– Ứng Doãn Thừa, đặt vé máy bay về nhà xong thì nhớ nói thời gian cho anh biết, anh tiễn em ra sân bay. Sang Mỹ phải học hành cho đàng hoàng, không phải vừa mới được nghỉ là chạy đi Mexico chơi đâu.

Lý Quyết nói chuyện rất bình thường, thậm chí rất dịu dàng nữa là đằng khác, sắc mặt của Ứng Doãn Thừa cũng chẳng thay đổi gì.

Cậu cầm thìa dầm nát chút kem cuối cùng, kem tan thành nước trong bát sứ, cậu ngẩng đầu cười trả lời:

– Vâng ạ.
Fanart 2 người chụp hình trên đỉnh Victoria, Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa không bao giờ nhận được tấm hình này thì thôi để tụi em nhận giùm cho:))))

64e20f4fgy1ggji1l735kj22kg1sukjm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play