Không còn nghi ngờ gì nữa, bà lão kia chắc chắn là một con quỷ.

Hai lời chỉ đường tuy dẫn đến cùng một hướng, nhưng lúc này họ lại thoáng nao núng, không biết có nên đến nhà của Vệ Trung Minh hay không.

“Đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ về, cứ tới đó trước rồi tính tiếp.” Dung Phỉ hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân, trực giác mách bảo cho cô biết ông ta không phải người xấu.

Dung Nguyệt do dự một lát rồi gật đầu: “Được, đi thôi.”

Băng qua khỏi vườn cam, họ nhìn thấy một căn nhà nằm biệt lập với xung quanh. Nhà được xây bằng tường đất, lợp ngói, phía sau còn có hai cái lều cỏ, một cái để nhốt mấy con sơn dương, cái khác để nuôi gà.

Thời buổi hiện đại, dù là nông thôn thì cũng toàn nhà lầu cửa kính, kiểu nhà truyền thống thế này quả là hiếm thấy, nhưng vì nó nằm biệt lập nên cũng không dị lắm.

Hàng rào chung quanh được dựng bằng đá, cao ngang thân người, cửa vào của hàng rào là một tấm ván cũ, chắc chỉ để ngăn gia súc vào nhà. Trong sân có một cái lều cỏ dùng để nhốt mấy con chó săn, tuy không đến tận sáu con như lời Tăng đạo sĩ phóng đại nhưng cũng có tới ba con, đủ khiến người ta chùn bước.

Hai người Dung Phỉ vừa ló đầu qua mé tường, ba con chó đã dựng lông sủa lớn, dây xích trên cổ không ngừng lay động, hai người hoảng tới mức thiếu chút đã quay đầu bỏ chạy.

May mà có một bác gái từ trong nhà chạy ra la mấy con chó.

“Hai cháu tìm ai?” Bác gái tay ôm tô, vừa khuấy liên hồi vừa hỏi.

“Cháu chào bác.” Dung Phỉ sợ hãi liếc ba con chó vẫn chưa chịu an phận, nhìn bọn cô lom lom đầy cảnh giác: “Cho cháu hỏi đây có phải nhà của Vệ Trung Minh không ạ?”

“À phải.” Bác gái gật đầu: “Hai cháu tìm ông ấy làm gì?”

“Dạ có chút chuyện.” Dung Phỉ gật đầu, hỏi tiếp: “Cho hỏi ông ấy có nhà không ạ?”

“À, năm ngoái ông ấy và chú em đi Cam Túc, sau đó thì mất liên lạc, không còn chút tin tức nào nữa.” Bác gái là vợ của con cả của Vệ Trung Minh, lúc nhắc tới chuyện đã mất liên lạc với ba chồng, nét mặt bà ta đầy thờ ơ: “Hai cháu tới tìm ông ấy xem chuyện âm dương sao?”

Dung Phỉ và Dung Nguyệt nhìn nhau, thoáng chút thất vọng nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu các cháu tìm đến tận đây thì hẳn đã gặp chuyện khó khăn, vầy đi, để bác chỉ cho cháu một cách.” Bác gái đặt cái tô lên bờ tường, nói: “Lúc trước cha chồng bác có nhận một đồ đệ, là em họ của bác, tên Trương Bình, danh tiếng cũng không tệ, bình thường trong xóm có việc ma chay đều tới tìm cậu ấy, hai cháu có thể tới tìm cậu ấy thử xem, cháu cứ hỏi nhà họ Trương, nhà có ao cá là người ta chỉ cho.”

“Dạ, cảm ơn bác.” Dù khá thất vọng nhưng Dung Phỉ vẫn lễ phép cảm ơn bác gái.

Hai người không nán lại lâu, chào tạm biệt bác gái rồi rời đi.

“Chị, chúng ta có nên tìm Trương Bình kia không?” Ra khỏi vườn cam, Dung Nguyệt liếc mắt nhìn Dung Phỉ, hỏi.

“Không biết.” Dung Phỉ lắc đầu: “Em thấy sao?”

“Hay cứ tới đó thử xem.” Dung Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, mím môi nói: “Nếu là đồ đệ của Vệ Trung Minh, hẳn cũng có chút tài năng, đã lỡ tới đây rồi chẳng lẽ lại về tay không.”

Dung Phỉ cũng nghĩ vậy, tới cũng đã tới, nếu phải về tay trắng thì thật không cam lòng, gật đầu: “Được, nghe theo em.”

Nhà họ Trương cách nhà của Vệ Trung Minh một ngọn núi, băng qua con đường núi là tới. Hơn nữa, cả thôn Vệ Gia chỉ có hai nhà nuôi cá, hỏi một cái là ra.

May thay, tuy Trương Bình là đồ đệ của Vệ Trung Minh nhưng không kế thừa niềm đam mê quái dị của ông ta, trong nhà không nuôi chó. Nhưng, khác với nhà của Vệ Trung Minh, nhà Trương Bình có hai tầng, bầu không khí chung quanh thì âm u đến mức khiến người ta thấy khó chịu.

Chắc do không nuôi gia súc nên quanh nhà không xây hàng rào, sân cũng sạch sẽ.

Hai chị em nhìn nhau, dừng bước trước sân.

“Chị, chỗ này nhìn lạ quá.” Dung Nguyệt nhìn vào căn nhà của Trương Bình, hai tay chà xát vào nhau: “Trời thì nắng chói chang mà sao chỗ này có vẻ âm u?”

“Ừ” Dung Phỉ cũng cau mày, mới đứng được một lát mà đầu ngón tay đã cảm nhận được cái lạnh, gió lạnh không ngừng sượt qua da, tuy các cô đứng dưới bóng râm nhưng nhiệt độ cũng không thể thấp đến bất thường như thế.

Gặp phải cảnh này, trong lòng hai người đều đánh trống, định xoay người bỏ chạy thì thấy một cậu nhóc từ trong nhà chạy ra.

“Hai chị tìm ai?” Cậu nhóc vừa tông cửa ra ngoài, nhìn thấy hai người thì thắng lại, thắc mắc hỏi.

“Bạn nhỏ, Trương Bình có nhà không?” Có người ra hỏi, ý định xoay người bỏ chạy của Dung Phỉ cũng nhạt đi.

“Chú hai em đi làm việc rồi, không có nhà.” Cậu nhóc lắc đầu: “Hai chị tìm chú để xem chuyện âm dương sao? Hay hai chị đợi một lát, em lên núi kêu chú hai về.”

Hai chị em đều toan bỏ về, lúc này chợt liếc nhau, e dè gật đầu.

“Chú hai, là hai chị này nè.” Cậu nhóc đi được một lúc thì kéo một người đàn ông chân trần, vai vác cuốc trở về, chỉ vào hai người Dung Phỉ nói.

Dung Phỉ cứ tưởng Trương Bình phải là một ông chú đã qua hàng năm, không ngờ lại là một anh chàng mới ngoài hai mươi, dáng vẻ hiền hòa, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Ánh mắt Trương Bình rơi vào người Dung Phỉ, con ngươi hơi rụt lại một chút: “Là ai trong hai người muốn nhờ tôi coi chuyện âm dương?”

Không hiểu sao, Dung Phỉ thấy hơi khó chịu với ánh mắt của Trương Bình, nhưng cô vẫn bước tới: “Là tôi.”

Dung Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt của Trương Bình có gì đó không được bình thường, bộ dạng người này trông thì hiền hòa nhưng ánh mắt lại lộ vẻ gian manh, cô cảnh giác kéo Dung Phỉ ra sau người.

“Ánh mắt anh như thế là sao hả, bộ chưa từng thấy gái đẹp hay sao?” Tuy Dung Nguyệt nhỏ hơn ba tuổi nhưng lại cao hơn Dung Phỉ một cái đầu, đủ để che kín cả người cô.

Tầm mắt của Trương Bình chuyển sang mặt Dung Nguyệt, dáng vẻ hiền hòa như thể nãy giờ chỉ do hai chị em nhận định sai.

“Chị cô đã tới tìm tôi, tôi đương nhiên phải quan sát chị cô thật kỹ, bệnh nghề nghiệp thôi, hai cô đừng để ý.” Trương Bình cười đưa cuốc cho cậu nhóc rồi nói với hai người: “Đừng đứng ngoài cửa, có gì vào nhà rồi nói.”

Dung Nguyệt cảnh giác: “Trong nhà chỉ có mỗi anh và thằng nhóc này?”

“Còn có ba tôi quanh năm nằm liệt trên giường.” Trương Bình nói xong, dẫn đầu đi vào.

Hai chị em chần chờ một lát rồi vào theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play