Trong gương là cặp chân dài bị đứt lìa ngang eo, máu chảy đầm đìa. Đoạn ruột giắt ngang còn đang đập thình thịch, máu tươi tuôn ra ồ ạt, bắn đầy lên mặt kính.
Lúc Dung Phỉ ngã xuống, người cô xuyên thẳng qua cặp chân. Cô chống tay xuống đất, cả người run lên bần bật, lòng la hét muốn chạy nhưng chân không thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ, trơ ra như tượng.
Đôi mắt mở to của cô trong gương đang chảy ra huyết lệ, Dung Phỉ vội đưa tay ôm mắt. Dù cảnh tượng kinh sợ kia chỉ là hình ảnh trong gương, nhưng cô vẫn có cảm giác đầu bị mình bắn nát, máu thấm ướt lông mi, cảm giác rợn cả tóc gáy.
Một tiếng ‘bang’ lớn vang lên, Dung Phỉ giật bắn mình, ngước mắt nhìn lên liền thấy Tăng đạo sĩ tay chắp sau lưng, đang đứng sừng sững trước mặt mình.
“Bác, bác Tăng…” Môi Dung Phỉ mấp máy cả nửa ngày mới phát được ra tiếng.
“Cháu xem cháu kìa.” Tăng đạo sĩ mở miệng chê trách, nhưng vẫn đưa tay kéo Dung Phỉ lên: “Mau đứng lên, ngồi bệt dưới đất như thế mất mặt quá đi.”
“Để cháu đi lấy thuốc lá cho bác.” Dung Phỉ phủi mông, kéo ngăn bàn lấy thuốc lá, mắt cố né đi, không dám liếc nhìn tấm gương lấy một cái.
Câu nói của Dung Phỉ khiến Tăng đạo sĩ cười híp mắt.
Dung Phỉ không lấy loại Vân Yên* chuẩn bị sẵn cho khách mà lấy loại Ngọc Khê** ba Dung hay hút để lấy lòng Tăng đạo sĩ: “Bác Tăng, có cách nào giải quyết dứt một lần luôn không, cứ tiếp tục như thế cháu sẽ điên mất.”
*và **: Tên 2 nhãn hiệu thuốc lá của Trung Quốc
“Thuốc thơm.”Tăng đạo sĩ hít hà hai hơi, híp mắt hưởng thụ: “Bác nói này nhóc Phỉ, nói sao thì khi bà ngoại cháu còn sống cũng từng giúp rất nhiều người âm, dù cháu không được di truyền thì gan cũng không thể nhỏ như lỗ kim vậy chứ?”
“Mẹ cháu còn chưa được di truyền, sao tới lượt một đứa cháu ngoại như cháu? Hơn nữa, bác tưởng ai cũng như bác sao, sợ quỷ là chuyện hết sức bình thường.” Dung Phỉ liếc mắt xem thường: “Bác Tăng, bác nói xem chuyện này bác có cách nào giải quyết dứt điểm luôn không.”
“Theo hướng từ trấn Ngõa Thị đi lên trấn Tân Điếm, ở thôn Vệ gia có một người tên Vệ Trung Minh, rất giỏi, có tiếng là thầy âm dương, cháu có thể tìm người này hỏi thử xem.” Quả thật ông không có cách để giải quyết triệt để chuyện này, không thì ông đã làm từ lâu rồi, thấy được quỷ phần lớn là do có được thể chất đặc biệt, ông chỉ phụ giúp đuổi đi được thôi.
“Thôn Vệ Gia xa lắm.” Dung Phỉ cúi mặt, dám chừng cô chưa tìm được người đã tự làm lạc mất bản thân: “Cháu trai Vạn Cường của bác có rảnh không, hay để cậu ta đi chung với cháu đi?” Có đồ đệ của đạo sĩ đi theo hộ tống yên tâm hơn đi một mình nhiều.
“Cháu còn dám nói à?” Vừa nhắc tới chuyện này, Tăng đạo sĩ liền nổi máu xung thiên, trừng mắt với Dung Phỉ: “Từ sau lần thằng nhóc đó khiêng dùm cháu mấy chục cái ghế nhựa, về nhà liền đổ bệnh, tới giờ vẫn chưa khỏe hẳn kia kìa.”
“Hả?” Dung Phỉ ngạc nhiên, cô biết Thẩm Khiêm trêu Vạn Cường nhưng không ngờ cậu ta sẽ sinh bệnh.
“Hơn nữa.” Tăng đạo sĩ khẩy điếu thuốc, nói tiếp: “Vệ Trung Minh này tình tình gàn dở, từ thời trẻ đã không thích giao tiếp với người khác, càng không ưa gì đạo sĩ, nếu cháu đi chung với thằng Cường, đảm bảo sẽ bị chó rượt.”
“Bị chó rượt?” Dung Phỉ dựng thẳng mày.
Tăng đạo sĩ gật đầu: “Ông ta có nuôi một đàn chó săn màu đen rất hung dữ.”
“Chó săn màu đen? Còn tận một đàn?” Mới tưởng tượng thôi mà tim đã đập thình thịch, còn chưa đi mà Dung Phỉ đã bắt đầu chùng chân.
“Cộng thêm con mẹ thì chừng khoảng sáu con.” Tăng đạo sĩ không chắc lắm, đã nhiều năm rồi ông không tới thôn Vệ gia: “Nếu cháu nhát gan thì rủ Dung Nguyệt theo, đứa em này của cháu tới nghĩa địa còn dám ngủ, chắc chắn đủ để cháu yên tâm.”
“Cho dù Tiểu Nguyệt có gan, thấy chó săn cũng phải bỏ chạy.” Mặt Dung Phỉ tỏ ý van nài.
“Chó nhà ông ta nhìn dữ vậy thôi chứ không cắn người đâu: ” Tăng đạo sĩ nói xong, lấy trong túi ra một đống đồ chưa cho Dung Phỉ: “Mấy túi này là máu chó, mấy túi này là máu gà, bùa trấn quỷ này là bác dùng máu đầu lưỡi hòa với chu sa để vẽ, cháu mang theo, đi đường sẽ yên tâm hơn.” Hào phóng như thế, xem như không uổng điếu Ngọc Khê vừa hút.
Sáng hôm sau, sau nửa ngày khuyên nhủ, được ba mẹ Dung gật đầu đồng ý, Dung Phỉ theo Dung Nguyệt tới thôn Vệ Gia. Hai người họ đều bị ám ảnh với tai nạn xe, họ nghĩ tìm người trừ tà cũng tốt.
Nói đúng ra thì trấn Ngõa Thị là quê cũ của Dung Phỉ, lúc hai chị em cô được chừng vài tuổi mới dời lên trấn Ngưu Phật. Nhà cũ của cô ở thôn Lão Đậu thuộc địa phận trấn Ngõa Thị, lúc nhỏ cô học tiểu học ở thôn Lão Đậu, trường học đơn sơ tồi tàn, các hoạt động lớn như khám sức khỏe vân vân đều tổ chức ở trường tiểu học thôn Vệ Gia.
Tuy từng đi vài lần, hai người có chút ấn tượng nhưng cách mười mấy năm, đâu đâu cũng đổi khác, chỉ dựa vào chút ấn tượng còn sót lại trong đầu hai cô mà muốn tìm quả rất khó.
“Chị, hình như đường này không đúng.” Dung Nguyệt nhìn trái ngó phải, dừng bước: “Em nhớ rẽ từ quốc lộ vào sẽ thấy một sườn núi, nhưng chúng ta đi lâu như vậy vẫn chưa thấy gì hết.”
“Chị cũng nhớ là có cái sườn núi.” Dung Phỉ gật đầu, cũng dừng bước lại nhìn ngó chung quanh: “Nhưng cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, ngay cả trường tiểu học còn bị phá dỡ, biết đâu sườn núi kia cũng bị san bằng luôn rồi.”
“Nên tìm người hỏi thăm thì hơn, chúng ta tự đi lung tung như thế không phải là cách hay.” Dung Nguyệt thấy phía xa xa có người đang làm ruộng, vội chạy sang.
Dung Phỉ không chạy theo, chỉ đứng tại chỗ chờ.
“Các cháu muốn đi đâu?”
Một giọng nói già nua bất chợt vang lên khiến Dung Phỉ sửng sốt, cô xoay người, thấy một bà lão mặc áo xám đã sờn mỉm cười đứng cách cô hai bước.
“Bà ơi, cho cháu hỏi nơi này có phải thôn Vệ Gia không?” Dáng người bà lão khá tròn, cười lên trông hiền như Phật Di Lặc, Dung Phỉ cười đáp lại một cách lễ phép, hỏi thăm.
“A” Bà lão gật đầu: “Đây đúng là thôn Vệ Gia, mấy cháu tới thăm người thân hay tới tìm người?”
“Tìm người ạ.” Dung Phỉ nói: “Bà lão, xin hỏi nhà của thầy âm dương Vệ Trung Minh đi lối nào?”
“À, ra là tìm cháu trai cả của già.” Bà lão tươi cười như trước, đưa tay chỉ đường: “Thấy vườn cam phía trước không, băng qua vườn cam đó là tới.”
Nghe ba chữ cháu trai cả từ bà lão, Dung Phỉ ngẩn người. Theo lời Tăng đạo sĩ nói thì có vẻ Vệ Trung Minh không còn trẻ, bà lão này trông chỉ chừng bảy mươi, nói là mẹ của Vệ Trung Minh nghe còn hợp lý, lên tới chức bà thì hơi quá rồi. Hơn nữa, nếu là cháu trai của bà ấy, sao không dứt khoát dẫn bọn cô tới đó luôn?
Dung Phỉ đang oán thầm, chợt nghe Dung Nguyệt đã hỏi đường về gọi: “Chị.”
Dung Phỉ đáp lời Dung Nguyệt: “Tiểu Nguyệt về đúng lúc thật, chị vừa hỏi đường, bà lão kia nói…” Quay đầu nhìn lại, thấy sau lưng đã trống trơn, Dung Phỉ trợn tròn mắt: “Ủa, người đâu rồi?”
“Em hỏi chị mới phải đó.” Dung Nguyệt nhíu mày, nói: “Em đứng từ xa thấy chị quơ tay múa chân lầm bầm gì đó với không khí, chị…”
Ý thức được điều gì đó,một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT